Hắn nhớ rõ bản thân mình chết như thế nào.
Cuộc đời làm phàm nhân kia vô cùng ngắn ngủi, hắn chết ở tuổi hai mươi hai, binh bại tại sông Nhạc.
Binh của Tiêu Lẫm đến dưới tường thành, hắn không muốn làm tù binh của người đó nên thả người nhảy vào biển lửa.
Không phải vì không chịu khuất phục, miễn là còn một tia hi vọng, Đạm Đài Tẫn sẽ không lựa chọn đi chết.
Nhưng hắn biết mình sống không nổi nữa, thay vì để Tiêu Lẫm ra tay thì để bản thân hắn tự lựa chọn, tối thiểu còn chút tôn nghiêm.
Cho dù tôn nghiêm trong mắt hắn, chẳng là gì cả.
Ngẫm lại cả đời này, trôi qua cũng không dễ dàng.
Sinh ra đã mất mẹ, lúc nhỏ sờ soạng lần mò sống tại cung đình, vất vả lắm mới trở lại Chu quốc đoạt quyền trong tay cha huynh, thì lại bại dưới tay con cưng của trời – Tiêu Lẫm.
Đạm Đài Tẫn nằm trong biển lửa, trông thấy trăm dân hô vang vạn tuế, nữ tử kiểu diễm yếu đuối kia nắm chặt tay Tiêu Lẫm, sánh vai bên hắn.
Trong giây phút hốt hoảng, Đạm Đài Tẫn nhớ ra nàng tên là Diệp Băng Thường, là thê tử của Tiêu Lẫm.
Khi bản thân muốn có được mọi thứ của Tiêu Lẫm, cũng từng nghĩ muốn có được Diệp Băng Thường, nhưng khi hắn thật sự mất hết tất cả, hắn lại không có nhiều tiếc nuối.
Hắn đau đến chịu không nổi, thân thể co ro, ánh mắt oán độc, không cam lòng.
Quyền lực của hắn trôi theo dòng nước, nhưng đối với Diệp Băng Thường, hắn không có bao nhiêu chấp niệm.
Nếu có được, thì chỉ là thắng được Tiêu Lẫm, mất đi, dường như cũng không cố chấp đến vậy.
Bắt chước người khác cả một đời, giây phút cuối cùng của sinh mệnh, thiếu niên khó tránh có chút mờ mịt.
Lúc ngọn liếm nuốt thân thể hắn, hắn đang nghĩ, hắn học yêu hận tình trường của người khác, nhưng cuối cùng, hắn thật sự thích nữ nhân tên Diệp Băng Thường kia sao?
Đáp án không biết được.
(Ủa, ủa ngộ, vì con mẻ đó mà kiếp kia ngược chị Tô lên bờ xuống ruộng, xong kiếp này kêu không biết được, ủa ngộ, hứ.)
Một trận lửa lớn của nhân gian thêu trụi thân cốt của hắn.
Ai cũng không còn nhớ tiểu hoàng tử cuối cùng của họ Đàm Đài trong lịch sử.
*
Hạn Bạt nhặt hắn đem về, trùng sinh tà cốt, từ đó Ma Thần giáng thế.
Rất lâu về sau, Đạm Đài Tẫn mới biết được, thì ra Ma thần sinh ra tại thế gian này, được định sẵn là sẽ cô độc.
Hắn mang theo một trái tim ngâm độc, đi vào ma đạo.
Đã giết bao nhiêu người, hắn không nhớ rõ nữa, kéo căng Đồ Thần nỏ, đám tiên nhân yếu ớt từng người từng người ngã xuống trước mặt hắn, hắn vui vẻ chất thành một cái vạn tiên mộ.
Nam tử áo đen ngồi phía trên cao của vạn tiên mộ, hít thật sâu mùi máu tanh nồng trong không khí, mê muội thứ mùi vị này.
Các tiên nhân cao cao tại thượng ngày trước, giờ chẳng qua chỉ là sâu kiến bé nhỏ yếu ớt dưới bàn tay hắn.
Dòng máu tươi chảy qua đầu ngón tay hắn, sao lại ấm nóng đến thế.
Thoát khỏi thân phận người phàm năm thứ bốn trăm ba mươi lăm, hắn gặp được chuyển thế của Tiêu Lẫm, lúc Công Dã Tịch Vô chỉ còn một hơi thở, Đạm Đài Tẫn dùng chuôi kiếm chọc chọc người hắn: “Nói ta biết, người ngươi từng thích kia, về sau thế nào?”
Hắn đã quên tên của Diệp Băng Thường, cũng đã quên hình dáng của nàng ta.
Chỉ nhớ khi mình còn là một thiếu niên người phàm vẫn chưa học được tình yêu.
Công Dã Tịch Vô không nói gì, thần hồn tiêu tán.
Mặt Đạm Đài Tẫn không cảm xúc nhìn hắn một lúc rồi thu lại Trảm Thiên Kiếm.
Ném thân thể của hắn vào cùng vạn tiên mộ, ném vào một cách nhục mạ.
Ngày qua ngày, tu sĩ không còn không gian sinh tồn, chỉ có thể giống như chuột trong cống ngầm, trốn dưới đất sinh sống.
Dần dần, máu tươi không còn khơi dậy nổi ham muốn của hắn.
Đến hứng thú tóm đám chuột đó ra mà Đạm Đài Tẫn cũng không có, thà nằm ngủ say trong Ma vực .
Hạn Bạt cùng Kinh Diệt lo lắng vì chuyện này, bắt đầu tặng nữ nhân cho hắn.
Hắn cảm thấy buồn cười, rõ biết Ma Thần không có tơ tình, tặng nữ nhân cho hắn thì có ích gì? Cho dù các nàng cởi – hết, trong mắt hắn, cũng chỉ là một đống thịt chết trắng lóa.
Bọn họ đưa đến rất nhiều nữ nhân, có ma cơ xinh đẹp yêu kiều, có tu sĩ tiên tử run lẩy bẩy, thậm chí có cả mấy nữ tử người phàm không biết tìm ở đâu ra.
Hắn đi qua, cỗ khí phách uy nghiêm áp chế kia khiến các nàng đầu cũng không dám ngẩng lên.
Hắn dùng mũi chân nâng cằm của các nàng lên: “Nói chuyện.”
“Ma thần tha mạng, Ma thần tha mạng.”
Hắn cười chế nhạo một tiếng, trong lòng không một gợn sóng, chẳng mấy chốc sự tò mò đã nhạt dần.
Không tình không ái, chính là sự trừng phạt tốt nhất của đạo trời dành cho Ma Thần.
Hắn tội ác ngập trời, vĩnh viễn không cách nào nếm được mùi vị động lòng vì một ai đó.
Thế gian này, cũng sẽ không có ai yêu hắn, có thể ngày nào đó hắn chết đi, đến người nhặt xác cho hắn cũng không có, lục giới cũng chỉ reo hò.
Cho đến một ngày, Kinh Diệt nói hắn biết: “Thi thể của Công Dã Tịch Vô bên trong vạn tiên mộ không thấy nữa.”
Đạm Đài Tẫn đột nhiên nổi lên hứng thú: “Ồ?”
Hắn hóa thân chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh vạn tiên mộ, theo dấu một mùi hương thơm ngào ngạt, lần đầu tiên hắn trông thấy nàng.
Một tiểu nữ hài ngự kiếm, trộm thi thể Công Dã Tịch Vô chạy trốn.
Nàng dụi đôi mắt đang khóc, ôm lấy thi thể, cũng không chê Công Dã Tịch Vô sắp thối rữa.
“Sư huynh, Tô Tô mang huynh về nhà.”
Đạm Đài Tẫn mặt không biểu tình nhìn một lúc, búng tay một cái, nữ hài và thi thể trên người cùng nhau ngã khỏi tiên kiếm, rơi vào phàm trần trùng trùng điệp điệp.
Lá gan lớn thật, trên đời này không một tu sĩ nào dám chấm mút địa bàn của hắn, lại còn là tiểu cô nương còn chưa trưởng thành, ăn gan hùm mật gấu dám đến trộm thi thể Công Dã Tịch Vô.
Nữ hài bò dậy từ dưới đất, kinh ngạc hoài nghi nhìn quanh bốn phía.
Nàng cắn răng, ngã đến mức trên người mảng xanh mảng tím, nàng biến ra ngựa gỗ nhỏ, đặt Công Dã Tịch Vô lên trên, vẫn còn ý muốn mang hắn đi.
Ngón tay Đạm Đài Tẫn dưới áo choàng khẽ động, con ngựa gỗ kia biến thành một trang giấy nhẹ nhàng rơi xuống đất, không còn sức lực cõng nổi người.
Nữ hài buồn bực không lên tiếng, ngồi xổm xuống cõng Công Dã Tịch Vô lên chạy trốn về phía trước.
Đạm Đài Tẫn đột nhiên nổi giận, lật bàn tay một cái.
Dưới tác dụng của chân hỏa, ngọn lửa nổi lên bốn phía, thắp sáng xung quanh bọn họ.
Nữ hài bên trong lửa lớn muốn bảo vệ Công Dã Tịch Vô, lại không bảo vệ được hắn, cho dù nàng đã ôm rất chặt cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn sư huynh dần hóa thành tro tàn.
Qua hồi lâu, nàng bò ra từ trong lửa lớn, oa oa khóc nấc.
Mắt Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn nữ hài không bị chân hỏa làm bị thương, vậy mà là Phượng Hoàng Thần tộc chưa trưởng thành?
Trong một khoảnh khắc, hắn có ý nghĩ muốn bóp chết nàng, nhân lúc Thần tộc còn chưa trưởng thành, giết chết nàng ngay từ khi còn nhỏ.
Thế nhưng hắn thấy nàng cố gắng bảo hộ Công Dã Tịch Vô như vậy, đột nhiên nhớ lại bản thân năm đó chết đi khi còn là một người phàm.
Lửa thiêu lớn đến thế, dường như đốt trụi cả tòa thành.
Người người vỗ tay vui mừng, không một ai bảo vệ hắn, bầu bạn với hắn.
Thời gian trôi qua nhiều năm, một lần nữa Đạm Đài Tẫn cảm nhận được cảm giảc oán hận cùng ghen ghét kia.
Hắn không giết Tô Tô, nhìn nàng hồi lâu, chính mình cũng không biết rõ, rốt cuộc muốn nhìn thấy cái gì từ trên người nàng.
*
Mười năm nữa lại trôi qua.
Lâu đến mức Đạm Đài Tẫn sắp quên mất chuyện này, ngày đó, thuộc hạ nói, bên trong đám tu sĩ có một tên phản đồ, bắt được tu sĩ trời sinh linh thể muốn hiến cho hắn.
Lần nữa hắn gặp lại nữ hài kia.
Nàng bị một tên đồng môn phản bội đang chạy trốn lừa khỏi tông môn, dẫn đến trước mặt Đạm Đài Tẫn.
Kinh Diệt ấn tay Tô Tô lên Linh Hồn Thạch.
Linh Hồn Thạch phát sáng, chỉ linh hồn sạch sẽ thuần túy mới có thể khiến Linh Hồn Thạch tỏa sáng.
Kinh Diệt thể hiện sự tán thưởng, tên phản đồ vô cùng vui mừng.
Cung điện Ma vương máu tươi cuồn cuộn, u ám mờ mịt, Đạm Đài Tẫn ngồi trên vương tọa, quanh thân quanh quẩn khói đen.
Áo choàng màu đen bao bọc thân thể, chỉ lộ ra một đôi mắt không cảm xúc.
Hắn lạnh lùng đánh giá mọi thứ trong Ma cung, kể cả thân ảnh nhỏ bé màu trắng kia.
Nữ hài bị đám yêu quái xung quanh trêu đùa, hai tay nàng kết ấn, ý muốn đánh lại bọn họ, hung dữ thì rất hung dữ, nhưng đáng tiếc đây là lần đầu tiên trải qua chuyện như vậy, tuổi tác còn nhỏ, nàng làm sao có thể đánh thắng được đám người Kinh Diệt ?
Tô Tô có ý muốn ngự kiếm bay ra ngoài, bị ma tộc ngoài cổng một tát đánh bay trở về.
Ma tộc đều là nhân tinh, thấy Ma thần trên vương tọa không nói gì, chỉ nhìn bọn hắn trêu đùa nữ hài, hiển nhiên là âm thầm chấp nhận cách làm của bọn hắn, thế là được nước lấn tới.
Váy trắng của Tô Tô bị bẩn, nàng lăn vài vòng trên mặt đất, bất luận lăn thế nào cũng không thoát ra được.
Cuối cùng Tô Tô gấp đến độ hóa lại nguyên hình, dùng cánh che lại hai má, khóc to oa oa.
Đèn trong Ma Cung cháy vang lên tiếng “tanh tách”.
Dưới ánh đèn càng làm làn da Đạm Đài Tẫn nổi bật vẻ nhợt nhạt, hắn chống cằm liếc nhìn nàng.
Tiểu Tô Tô khóc thút thít đến mức nấc