Hắc Tình: Âm Thầm Ôm Lấy Em

Phi Điểu!


trước sau

Cố Thiên Vương nhìn một lượt cô gái từ trên xuống dưới, cau mày hỏi:

- Cô là ai chứ?

- Tôi là ai không quan trọng, dù sao cũng sẽ không làm hại đến các anh. - Cô gái tùy tiện đáp một câu, vô tình khiến Cố Thiên Vương tức hộc máu.

"..."

Cái gì mà không quan trọng chứ? Ở đâu xông sồng sộc vào nhà người ta, hỏi thì không chịu nói tên, người gì chứ người bình thường ai làm vậy?

- Này, tôi nói cô... - Người đàn ông tiến tới muốn giải quyết nhưng liền bị Mặc Khiết Thần chặn lại, anh liếc mắt nói với cô gái:

- Cô vào đi, cần gì thì cứ nói với người làm.

Dứt lời, cô gật đầu bước đi. Cánh cửa căn phòng đóng lại, Cố Thiên Vương đứng một bên nổi nóng gạt phăng cánh tay anh ra, khó hiểu hỏi:

- Sao cậu lại để cô ta vào đó? Lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao?

Mặc Khiết Thần mím môi, hai tay áp vào nhau phủi đất cát dính trên người, lạnh nhạt lên tiếng:

- Nếu cô ta muốn giết Sở Lưu Ly thì sẽ không tốn công giúp chúng ta chạy thoát.

Dừng một chút, anh hướng người về phía một căn phòng:

- Qua đây đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.

Cố Thiên Vương bực bội lẩm bẩm vài câu, nhưng vẫn đi theo, lúc lướt ngang qua một người hầu, anh tiện thể dặn dò cô ta:

- Chuẩn bị cho tôi hai bộ quần áo sạch sẽ.

...

Ở bên trong căn phòng, cô gái ngồi xuống cạnh giường Lưu Ly, nhìn những vết thương trên cơ thể, ánh mắt cô trở nên xót xa. Một người hầu tiến vào đặt hộp y tế lên bàn, nhìn sơ qua tình trạng của Lưu Ly và nói:

- Đều là vết thương ngoài da, không đáng ngại lắm đâu.

Cô không nhìn người phụ nữ ấy, chỉ chậm rãi đáp:

- Tôi biết, nhưng mà... cô có thể để tôi một mình ở đây được không? Tôi muốn tự mình sơ cứu vết thương cho cô ấy.

Nghe vậy, người hầu kia không có ý kiến gì đành lui ra. Cô gái vén mái tóc trên trán Lưu Ly sang một bên, nhìn vết thương của cô mà thở dài:

- Black, bản lĩnh của cậu đâu hết rồi? Sao lại để ra nông nỗi này chứ.

Trách móc đôi câu, cô lấy bông lau sạch máu trên vết thương, rồi dùng thuốc nhẹ nhàng bôi lên, cuối cùng dán gạc y tế cho Lưu Ly. Không dừng lại tại đó, cô gái tiếp tục kiểm tra những nơi khác trên cơ thể, may mắn thay chỉ có vài vết cào nhẹ trên tay và một số chỗ bầm tím không đáng ngại. Xử lý đơn giản là không còn vấn đề gì nữa.

...

Thời gian trôi qua, chỉ một lúc sau Lưu Ly đã tỉnh lại, cô từ từ mở mắt, tầm nhìn phía trước mờ ảo không rõ ràng. Chống tay ngồi dậy, Lưu Ly vô thức sờ vào vết thương trên trán, phát hiện nó đã được băng bó lại rồi. Cô bất ngờ nhìn hai tay mình, những vết xước nhỏ trên cơ thể cũng đã xử lý hết.

Đúng lúc này, cô gái từ trong phòng vệ sinh đi ra, trên tay cầm một chiếc khăn lạnh tiến về phía Lưu Ly:

- Tỉnh rồi sao?

Nghe chất giọng quen thuộc, Lưu Ly ngay lập tức ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy khuôn mặt cô gái ấy, cô không kiềm được kinh ngạc mà thốt lên:

- Phi Điểu? Sao cậu lại ở đây?

Cô gái được gọi với cái tên Phi Điểu rất bình thản, chỉ chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô nhưng một giây sau liền nhăn mặt mắng:

- Tôi mà không đến kịp thì cậu đã chết rồi. Rốt cuộc con người với IQ cao, năng lực giỏi lúc trước biến đâu mất rồi, sao đối đầu với đám sát thủ quèn đó lại để bản thân bị thương được hay vậy?

Lưu Ly đột nhiên bị ăn chửi, rất không vui đáp lại:

- Mắng cái gì chứ, tôi đã làm đủ mọi cách rồi. Ở đất Bắc Kinh này khó kiếm được chỗ trốn lắm, mua vũ khí cũng phải mất cả tháng đấy. Nếu không phải nhờ con người có IQ cao này thì chỉ với một khẩu súng và mấy thứ lặt vặt cậu nghĩ tôi thoát được chắc?

- Còn nữa, đám người quèn đó trong miệng cậu đều là các sát thủ đứng top đầu bảng xếp hạng năng lực của tổ chức chúng ta đấy, đến Star cũng có mặt, đánh muốn quẹo tay luôn tên cơ bắp đó. Đi làm xã hội đen ở Ý không hiểu sao lại tăng cơ được chứ?

Mặc dù Lưu Ly luôn tỏ ra tự tin nhưng thật sự Star đã mạnh hơn rất nhiều, lúc xưa chỉ là một thằng nhóc yếu ớt nên ban đầu cô có chút chủ quan khi đánh nhau với cậu ta. Nhưng mà giao đấu vài chiêu đã thấy năm phần lực của cô không thể đánh thắng triệt để được rồi, cuối cùng phải dốc thêm hai ba phần khả năng nữa mới hạ được tên to xác ấy.

Nếu không phải do tiêu hao sức lực với Star thì cô không đến mức bị đuổi chạy trối chết thế đâu. Đã vậy thoát ra biển còn bị súng bắn nổ công tơ thuyền, sao cô lại xui xẻo thế không biết. Chắc chắn là do lựa chỗ không tốt rồi, phong thủy bị sao Thái Tuế chiếu nên mới xui tận mạng như vậy!

Phi Điểu nhìn Lưu Ly ba hoa, không nhịn mà dí đầu cô:

- Nói như thế nào cũng cãi được. Dù thân thủ của cậu có tốt đến đâu thì mồm mép vẫn là lợi hại nhất.

- Cãi cái gì chứ, tôi nói thật mà. - Lưu Ly cau mày lẩm bẩm, cô xoa xoa đầu mình, nhanh chóng chuyển chủ đề sang chuyện khác:

- À nhưng mà, sao cậu lại ở đây vậy? Chủ nhân liệu có nghi ngờ gì không?

Phi Điểu chớp mắt suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu đáp:

- Chắc không đâu, các sát thủ đều được giao nhiệm vụ chung nên rời tổ chức cùng một lúc, chủ nhân giám sát không hết đâu. Cậu vượt biên giới từ Thẩm Dương sang đây, nên mới bị lộ nhanh như vậy đấy.

Lưu Ly mím môi, vài giây sau lại lên tiếng:

- E-mail nặc danh... là cậu gửi cho tôi đúng không?

Lần này thì cô gật đầu, thành thật trả lời:

- Ừm, ngoài tôi ra thì còn ai có thể báo tin cho cậu được chứ, Sở đại tiểu thư!

Lưu Ly bật cười, rất nhiều ngày rồi cô mới có được tinh thần tốt như thế:

- Đến cả thân phận mới của tôi cũng biết, có lẽ không cần nhắc cậu quá nhiều thứ rồi.

Phi Điểu cười theo, đồng thời giơ tay lên áp chiếc khăn lạnh vào má cô:

- Dĩ nhiên, dù sao tôi cũng là người đầu tiên biết chuyện của cậu mà. Yên tâm đi, ở đây tôi sẽ cẩn thận, quên đi cái tên Black của cậu và luôn nhớ rằng cậu là Sở Lưu Ly.

Đang gật gù thỏa mãn vì có đứa bạn đáng đồng tiền bát gạo thì đột nhiên má phải truyền đến cơn đau nhói, Lưu Ly vô thức la lên:

- A, đau đấy. Cậu chạm vào đâu vậy?

Phi Điểu bất giác dừng tay lại, chớp chớp mắt nói:

- Má cậu... hơi sưng lên kìa.

Lưu Ly đưa tay lên sờ, quả thực có chút phồng như bánh phồng tôm. Cô liếm môi, bỗng nhớ đến chuyện kia, liền giật lấy chiếc khăn đáp:

- Để tôi tự làm được rồi.

Ấn đường Phi Điểu cau chặt lại, cô nghiến răng hỏi:

- Ai đánh cậu? Tôi đã kiểm tra các vết thương trên tay và chân rồi, đa số đều cùng một loại gây ra.

Lưu Ly đảo mắt né tránh, chỉ qua loa trả lời:

- Bị chó cắn trộm thôi, không sao, cậu không cần quan tâm.

Ánh mắt Phi Điểu sắc bén, cô nhướn mày lên giọng:

- Là Rin đúng không?

"..."

Lưu Ly bặm môi không đáp, thấy vậy, Phi

Điểu biết mình đã đoán đúng:

- Hình dạng của vết thương rất đặc biệt, hiển nhiên không phải do vũ khí thông thường gây ra. Trên cổ tay cậu còn hiện rõ vết hằn để lại, tôi chỉ có thể nghĩ nó là một sơi dây roi mà thôi. Ở tổ chức chúng ta, người dùng thứ đó duy chỉ có một mình Rin!

Cô siết tay, trong đôi con ngươi ánh lên lửa giận ngùn ngụt:

- Sao cô ta dám chứ? Chủ nhân ra lệnh phải mang cậu nguyên vẹn trở về, động thủ một chút là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng đây là cố ý gây thương tích, đám sát thủ đó điên cả rồi.

"..."

Lưu Ly nhận thấy cơn tức giận của Phi Điểu, cô mím môi, vỗ vai nói:

- Được rồi, cô ta không phải là đối thủ của tôi, lần này bị thương chỉ là do cô ta đứng sau cắn trộm. Hơn nữa là tôi ra tay trước với bọn họ, tôi đã giết Star.

Phi Điểu nghe thấy chỉ nhếch môi hừ lạnh:

- Hắn sống cũng chật đất, kẻ đã đụng tới cậu chết đều là đáng. Lúc trước khi cậu cắt đứt liên lạc, để đảm bảo bí mật tôi thậm chí còn giết Zero, Rin tưởng bản thân mình là ai chứ? Còn không nhìn thử kẻ mà cô ta đụng tới tầm cỡ thế nào!

"..."

Lưu Ly có chút bất ngờ, dường như không nghĩ đến Phi Điểu lại có một mặt máu lạnh này. Nhưng mà... điều đó khiến cô cảm thấy thật ấm áp. Suy cho cùng, lí do đều là vì bảo vệ cô.

Đúng là chị em của mình mà, tính cách giống hệt nhau!!

Phi Điểu giật lại chiếc khăn, nhẹ nhàng áp vào má Lưu Ly, nhưng không quên gầm gừ một câu:

- Rồi sẽ có ngày, chính tay tôi sẽ giết chết ả ta, trút giận cho cậu.

Lưu Ly phụt cười, tiến đến ôm lấy cô, hạ giọng thủ thỉ:

- Cậu là tốt với tôi nhất!

Nói đoạn, Lưu Ly dừng lại nhìn quang cảnh xung quanh, bấy giờ mới phát hiện có gì đó không đúng. Sao kiến trúc lạ lẫm thế này?

- Đây là đâu vậy? - Lưu Ly thả tay ra, nghi hoặc lên tiếng.

- À, đây là nhà của người đã cứu cậu. - Phi Điểu ngay lập tức trả lời.

Thế nhưng sau khi nghe xong, Lưu Ly lại càng trở nên mờ mịt hơn:

- Người đã cứu tôi? Ai?

Phi Điểu mở to mắt, ngơ ra một lúc mới đáp lại:

- Ai tôi làm sao biết?

Cô mới gặp anh ta lần đầu mà, hỏi vậy cô biết hỏi ai?

"..."

Lưu Ly mông lung chớp chớp mắt, tỉnh bơ nói:

- Tôi cũng không biết.

"..."

============================================

Ở một căn phòng khác, Mặc Khiết Thần và Cố Thiên Vương ngồi chung với nhau, cả hai đều có cùng một thắc mắc:

- Rốt cuộc Sở Lưu Ly có thân phận gì? Đám người truy sát cô ta là ai?

Cố Thiên Vương mím môi, trên mặt lần đầu tiên xuất hiện sự nghiêm túc:

- Tôi không biết, nhưng mà... phải công nhận một điều là năng lực của Sở Lưu Ly thật sự rất cao. Một mình cô ta chiến đấu với cả mấy chục người, vậy mà chỉ bị thương ngoài da. Nếu không phải do vụ nổ ảnh hưởng, có lẽ cô ta sẽ không thảm đến mức rơi xuống biển và ngất đi.

Mặc Khiết Thần ngồi yên lặng, nghe anh ta nói tiếp:

- Cô tiểu thư này khác xa so với tưởng tượng của tôi, lúc trước tôi cứ nghĩ cô ta phản kháng là vì tự vệ, nhưng lần này gặp lại xem ra... năng lực ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Có vẻ là một vị thiên kim không dễ đụng vào rồi.

Mặc Khiết Thần nheo đôi mắt hẹp dài, cẩn trọng lên tiếng:

- Tôi vẫn cảm thấy thân phận của Sở Lưu Ly không đơn giản, có thể cô ta còn bí mật nào đó không muốn cho người khác biết. Vỏ bọc tiểu thư rất có khả năng chỉ để che giấu chuyện bí mật ấy.

- Cố Thiên Vương, cậu giúp tôi điều tra thân phận Sở Lưu Ly đi.

Người đàn ông quay sang nhìn anh, cau mày đáp:

- Sao cậu không tự làm?

- Tôi nghi ngờ cô ta có dính líu đến hắc đạo, đám người truy sát hôm nay có thể là xã hội đen, thậm chí là sát thủ cũng nên. Về phương diện đó, uy lực của cậu rộng hơn tôi. - Mặc Khiết Thần bình tĩnh giải thích.

Cố Thiên Vương chỉ đành gật đầu, thản nhiên trả lời:

- Được thôi, chuyện này cũng không khó gì.

Vừa dứt lời, đã có tiếng gõ cửa truyền đến, được sự cho phép của anh, người hầu mới bước vào, cúi đầu nói:

- Thiếu gia, Cố thiếu gia, cô gái kia đã tỉnh lại rồi.

Nghe vậy, cả hai người không hẹn mà cùng đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng. Họ bắt gặp Lưu Ly và Phi Điểu đang đi ra, liền tiến gần tới.

Khoảnh khắc chạm mặt nhau, Lưu Ly kinh ngạc thốt lên:

- Là anh? Anh là người đã cứu tôi?

Mặc Khiết Thần không đáp, mắt liếc nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, xác định không có vấn đề gì. Cố Thiên Vương bên cạnh nhanh nhảu nói giúp:

- Còn có thể là ai nữa? Chính cậu ấy đã lặn xuống nước cứu cô lên đó, Sở Đại tiểu thư!

Lưu Ly cau mày, nghi ngờ hỏi:

- Trùng hợp như thế? Sao anh lại ở đó?

Lần này, Mặc Khiết Thần đã trả lời:

- Chúng tôi nghỉ dưỡng trên du thuyền gần đấy, vô tình nhìn thấy nên giúp đỡ thôi.

Nghe đến đây, Lưu Ly không còn gì chất vấn nữa, theo phép lịch sự lên tiếng:

- Vậy... cảm ơn anh. Tôi không sao rồi, đi trước đây.

"..."

Một câu nói, lại khiến hai người đàn ông sững sờ, họ có cảm giác mình vừa nghe sai cái gì đó rồi.

- Cô muốn đi? - Cố Thiên Vương có chút lớn tiếng hỏi.

Lưu Ly cũng bất ngờ không kém, ngây thơ đáp lại:

- Không thì sao? Tôi ở lại làm gì?

Vừa nói, Lưu Ly cùng Phi Điểu nhấc chân muốn đi, thế nhưng ngay lúc đó một cánh tay đã vươn ra cản họ lại. Mặc Khiết Thần quay sang nhìn Lưu Ly, cất giọng trầm trầm:

- Cô không được đi!

"...."

Hai cô gái đồng loạt ngây ngốc, Lưu Ly nhìn anh ta với ánh mắt đầy dấu chấm hỏi:

- Cái gì?




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện