Lưu Ly nhìn đám người vây quanh mình, nở một nụ cười nhạt, lại quay sang nói với Star:
- Hóa ra anh cũng chỉ là con chó cầm chân, thật thảm hại.
- Black, theo chúng tôi về đi, chủ nhân tìm cô đã lâu lắm rồi.- Một người đứng trong đám đông lên tiếng.
Lưu Ly thả lỏng tay, người đàn ông đối diện yếu ớt khụy xuống, thu lại một chân đã bước vào Quỷ Môn Quan. Bình tĩnh quay sang đám người kia, cô kéo cò súng, sau đó không nói không rằng chĩa vào đầu Star.
"Pằng" - Một phát súng vang lên, trực tiếp kết liễu anh ta, người đàn ông mới chỉ vài giây trước tưởng rằng bản thân đã thoát khỏi cái chết không ngờ một giây sau thân thể đã nằm bệt dưới đất rồi.
- Black, cô...! - Đám sát thủ còn lại rất hoang mang, bọn họ không nghĩ đến Lưu Ly lại dám ra tay với đồng đội của mình, lập tức rút vũ khí ra hướng về phía cô.
Lưu Ly quệt vệt máu bắn lên mặt, lãnh đạm ngước nhìn bọn họ hỏi:
- Chủ nhân ra lệnh cho các người bắt sống tôi hay là mang xác tôi về?
Ánh mắt đám người đầy phòng bị, cẩn trọng nói:
- Nếu như cô ngoan ngoãn, chúng tôi sẽ không dùng biện pháp mạnh.
Nghe đến đây, khóe miệng Lưu Ly nhếch lên, nực cười trả lời:
- Đừng tự cao tự đại quá, các người đánh lại tôi sao?
- Xét về năng lực, chúng tôi quả thực thua xa cô Black, nhưng ở phương diện số lượng, chúng tôi hơn là cái chắc. Tôi không tin với tất cả chúng tôi kết hợp lại cũng không bắt nổi cô. - Một kẻ to miệng khác tiếp lời.
Lưu Ly mím môi, đôi con ngươi đã đen không thấy đáy, cô hạ mắt lẩm bẩm:
- Thì ra đây là cảm giác khi chứng kiến có kẻ ngông cuồng trước mặt mình, thật đáng ghét mà.
Nói đoạn, cô nhìn lên đám người trước mặt, mỉm cười hỏi:
- Anh.... thực sự nghĩ rằng tôi chỉ ở đây chờ chết mà không có chuẩn bị gì sao.
Đám đông có chút ngơ ngác, trong lúc còn chưa hiểu ý cô là gì thì Lưu Ly đã rút ra một thiết bị nhỏ màu đỏ. Một người tinh ý ngay lập tức hô lớn:
- Cẩn thận.
"Bùm" - Thế nhưng sự nhận ra ấy quá đỗi muộn màng , Lưu Ly đã cho nổ quả bom tự chế trong căn phòng của mình, rồi nhanh như chớp chống tay lên lan can nhảy thoát xuống tầng dưới. Đã quá muộn cho những kẻ xấu số, sức nổ của quả bom đó khiến một vài tên tan xác, đồng thời làm cấu trúc căn phòng sụp đổ, dẫn đến đất đá sụp xuống đè bẹp những tên khác.
Lưu Ly ôm đầu thu vào một góc tránh vụ nổ, sau khi nó dừng lại, cô quay người chạy nhanh đi. Các sát thủ may mắn sống sót liền tập hợp với nhau, hét lớn:
- Đuổi theo cô ta!
Cùng với cơn tức giận họ lao nhanh về phía trước. Lưu Ly vừa đánh vừa lùi, tiếp tục hạ gục thêm vài tên khác.
Đúng lúc này, một sợi roi da vụt ngang qua bụng, khiến cô ngã xuống. Lăn vài vòng trên mặt đất, Lưu Ly ổn định thân thể, một đám người lại vây đến, cô ngay lập tức phải đánh trả. Thế nhưng cứ sơ hở một khắc, sợi roi da lại quật trúng cô một cái.
Sau vài lần bị như vậy, cuối cùng Lưu Ly cũng có thể bắt được sơi roi ấy, cô siết tay, gầm gừ gọi một tiếng:
- Rin!
Mà ở đầu sợi dây kia, một người phụ nữ xuất hiện, gương mặt đã quen thuộc từ lâu đối diện với cô:
- Cô là của tôi, Black!
Lưu Ly liếm vết máu bên khóe miệng, nghĩ đến vừa rồi bị quật một phát vào bên mặt, máu trong khoang miệng đã nồng tới mũi rồi. Cô nghiến răng, tay cuộn một vòng quanh dây roi:
- Tìm chết!
Dứt lời, Lưu Ly dùng lực kéo Rin về phía mình, cô ta không chống lại được, liền lộn người lên cao, giơ chân đạp về phía cô. Lưu Ly nghiêng người né tránh, rồi ra tay đánh vào bả vai cô ta, sau đó còn dùng sợi dây trong tay mình quấn vòng quanh cổ siết lại.
Rin theo bản năng giẫy giụa, cào cấu dây roi trên cổ mình để thoát, nhưng Lưu Ly nào cho cô ta cơ hội, cánh tay dùng thêm sức siết cổ cô ta càng chặt.
Mặt Rin đỏ âu, ngay giây phút tưởng chừng mình sẽ chết, một đám sát thủ khác lại đuổi tới nơi, Lưu Ly cắn răng khinh bỉ:
- Tạm giữ lại cái mạng chó của cô!
Nói rồi liền đẩy cô ta về phía bọn chúng, sau đó quay người chạy tiếp. Rin ngã nhào ra đất, nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, tháo sợi dây trên cổ ra, cô ta căm hận nhìn về phía Lưu Ly.
Súng hết đạn, sức lực cũng đã gần cạn kiệt, Lưu Ly không thể chống nổi từng đợt này đến đợt khác nữa, cô tháo chạy ra biển, cướp một chiếc ca nô phóng đi. Đám sát thủ vẫn tiếp tục đuổi theo, trên đường liên tục nã súng về phía cô.
...
Cùng lúc này, trên một khoang du thuyền gần đó, Cố Thiên Vương và Mặc Khiết Thần trùng hợp đang ở đây vui chơi. Mặc Khiết Thần vốn không có hứng thú với việc này, nhưng lại bị Cố Thiên Vương kéo đến, anh an tĩnh ngồi một bên uống rượu.
"Pằng pằng pằng" - Tiếng súng bỗng vang lên dày đặc, khiến ai nấy đều hỗn loạn. Mặc Khiết Thần cùng vệ sĩ của mình đi ra bên ngoài xem xét, từ xa, anh nhìn thấy bóng dáng của một cô gái nhỏ. Nhưng rồi chợt sững sờ khi nhận ra đó chính là Sở Lưu Ly.
Sao cô ta lại ở đây? Còn đám người kia là ai? Tại sao lại truy sát cô ta?
Trong đầu anh hiện lên rất nhiều câu hỏi, nhưng thời gian lại không cho phép suy nghĩ, nhìn tình hình trước mắt, anh nhanh chóng ra lệnh:
- Thả cano dự phòng xuống!
Đám vệ sĩ ngay lập tức làm theo, Cố Thiên Vương cũng chạy ra, khó hiểu với hành động của người đàn ông:
- Cậu muốn làm gì?
Mặc Khiết Thần nhảy xuống ca nô, rồi ngước lên nhìn anh ta hỏi:
- Đi hay ở lại?
":..."
Cố Thiên Vương chớp chớp mắt, trong lòng như chứa vạn sự khó nói. Làm như anh có lựa chọn á!
Nghĩ rồi, anh ta cũng nhảy xuống theo. Chiếc ca nô của Mặc Khiết Thần bắt đầu phóng trên mặt biển, vệ sĩ còn lại trên du thuyền cũng lần lượt ngồi thuyền sau đi theo.
Ở một tình huống khác, Lưu Ly vẫn nỗ lực thoát khỏi đám sát thủ, nhưng xui xẻo thay, những viên đạn của bọn chúng không bắn trúng cô lại trúng vào công tơ điện phía sau ca nô, Lưu Ly tái mặt, ngay lập tức bỏ tay lái nhảy ra ngoài.
"Bùm" - Một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc ca nô bốc cháy cùng ngọn