Hình ảnh quen thuộc giống như đang được tái diễn lại, Bạch Dương không dám hành động thiếu suy nghĩ, lập tức gọi xe cấp cứu.
Anh điện thoại cho mẹ mình đến chăm sóc Hàm Nhất trước sau đó cùng nhân viên y tế lên xe cứu thương đưa mẹ Trần đến bệnh viện.
Bạch Dương ngồi đợi bên ngoài phòng cấp cứu, chắp tay trước ngực cầu nguyện cho mẹ Trần.
Qua một hồi lâu bác sĩ mới đi ra gọi: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”
“Là tôi” Bạch Dương đứng dậy.
Bác sĩ nhận ra anh “Tình trạng bệnh nhân không tốt lắm, may mắn lần này đưa đến kịp thời mới cứu về được một mạng”
“Nghiêm trọng như vậy, xin hỏi mẹ vợ tôi bị bệnh gì?” Bạch Dương biết mẹ Trần có bệnh về gan nhưng cũng không hiểu rõ tình huống cụ thể
“Bệnh nhân bị xơ gan thời kì cuối, lá gan bị suy kiệt nghiêm trọng, bệnh nhân cũng đã bị bệnh rất lâu rồi mà các người không biết chút gì sao?” Giọng điệu bác sĩ có chút trách cứ làm con cái không biết lưu tâm
Bạch Dương xấu hổ, chưa từng nghĩ mẹ Trần lại bị bệnh nghiêm trong như vậy
“Còn có thể cứu chữa không bác sĩ?”
“Tình huống bệnh nhân tương đối phức tạp, chờ tỉnh lại rồi làm kiểm tra một cách kĩ càng, tốt nhất nên thông báo trực tiếp với người thân ruột thịt, có một số việc chỉ có họ mới có thể quyết định”.
Ẩn ý trong lời nói này của bác sĩ Bạch Dương rất rõ ràng.
Trong nhất thời Bạch Dương lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan không biết lựa chọn như thế nào giữa nói và không nói cho Hàm Nhất
Chọn nói cho cô biết thì hiện tại Hàm Nhất đang mang thai, thân thể có thừa nhận nổi tin tức nặng nề này không?
Không nói thì về sau Hàm Nhất có thể trách cứ mình không?
Mới bao lâu chỉ vừa mới cảm thấy mây đen trên đầu được xua đi, giờ hiện tại đám mây khác nặng nề hơn lại kéo đến ép Bạch Dương không thở nổi.
Qua một hồi lâu Bạch Dương mới quay lại phòng bệnh của Hàm Nhất.
Lúc này chỉ có Hàm Nhất đang chơi game miệng còn lẩm bẩm “đây là cái gì vậy? phải làm sao với nó đây? Ai da mình sao lại chết rồi?”
Bạch Dương nhìn dáng vẻ không tim không phổi của cô càng không biết nên mở lời ra sao, những lời chuẩn bị được suy nghĩ từ lúc trên xe, bây giờ đều trở thành vô dụng.
Anh trầm mặt từ phía sau ôm lấy cô, cằm gác lên vai vùi mặt sâu vào cổ cô
Mỗi lần Hàm Nhất bị Bạch Dương phà hơi thở nóng vào cổ đều làm cô phải co đầu lại
“Anh làm gì vậy?”
Bạch Dương không nói lời nào đem cô ôm càng chặt, hành động khác thường của anh khiến Hàm Nhất nghi ngờ, suy nghĩ đến việc anh đi đón mẹ mình cả buổi trưa cũng không trở về.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Giác quan thứ 6 của cô vô cùng nhạy cảm
“Có phải mẹ em xảy ra chuyện gì không?”
Bạch Dương ngẩng đầu, ánh mặt phức tạp nhìn cô
“Hàm Nhất, mẹ bị bệnh”
“Anh nói gì cơ?” Cô cảm giác tai mình ù đi giống như xuất hiện ảo giác
Bạch Dương thở dài một hơi nói: “mẹ em bị bệnh”
“Có nghiêm trọng không?” Lúc hỏi câu này bản thân cô cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng xa vời.
Bạch Dương trầm mặt gật đầu “bác sĩ nói là bệnh xơ gan giai đoạn cuối”
Hàm Nhất có chút hoảng hốt tự trách: “Vậy mà em lại không biết gì?”
Hàm Nhất nhớ có lần Bạch Dương nhìn thấy mẹ mình liền nhạy bén thấy được thân thể bà không được khoẻ, nhưng cô lúc đó lại không để trong lòng.
Cô càng tức giận hơn với bản thân mình vì sự sơ suất chủ quan đó.
“Nếu lúc trước mang mẹ đi kiểm tra thì tình hình sẽ không nghiêm trọng như bây giờ.
Đều là lỗi của em”
“Kỳ thật, anh mới là người sai, lúc đó đáng ra anh nên khuyên nhủ mẹ” Bạch Dương không đành lòng nhìn thấy Hàm Nhất tự trách bản thân, chuyện này nói thế nào thì anh cũng có lỗi, nếu lúc trước không lựa chọn giúp đỡ mẹ giấu diếm thì sẽ không dẫn đến cục diện như bây giờ
Hàm Nhất ngạc nhiên nói: “Anh đã sớm biết?”
“Em còn nhớ lúc trước anh có từng nói qua mẹ em nhìn có chút quen mặt sao?”
“Vâng”
Bạch Dương tâm trạng nặng nề kể lại cho cô quá trình quen biết mẹ Trần lúc trước và sự tình phát sinh sau này
Hàm Nhất không nghĩ tới mẹ mình cùng Bạch Dương còn có một đoạn chuyện cũ, càng không ngờ hơn mẹ mình đã bị bệnh lâu như vậy
“Thì ra là thế”
Có một số việc cô cuối cùng cũng hiểu rõ vì điều gì mẹ cô luôn muốn mình yêu đương kết hôn sớm, vì sao khi biết công việc của Bạch Dương lại vui mừng như vậy, vì sao lại muốn đem mình gả cho Bạch Dương một cách đơn giản như vậy, những nghi vấn trước kia luôn quanh quẩn trong đầu bây giờ rốt cuộc đã sáng tỏ.
Nguồn gốc nguyên căn của những vấn đề này đều xuất phát từ căn bệnh của mẹ, mà Hàm Nhất lại hoàn toàn không biết gì cả
Bạch Dương thấy Hàm Nhất không nói chuyện, có chút bận tâm hỏi: “Bà xã, có phải em giận anh vì đã giấu diếm em không?”
Hàm Nhất lắc đầu, ôm lấy cánh tay Bạch Dương, tựa trên vai anh: “Anh không làm gì sai cả, anh vốn cũng không biết mẹ em bệnh nặng như vậy, khi đó anh cũng không biết đó là mẹ em, có thể đưa người đến bệnh viện liền tốt lắm rồi.
Anh chính là ân nhân cứu mạng của gia đình em, em không trách anh, em chỉ trách bản thân mình quá trì độn, sơ ý, vậy mà không phát hiện mẹ mình bị bệnh nghiêm trọng như vậy”
“Anh nghĩ mẹ không muốn để cho em lo lắng”
Bạch Dương không biết an ủi cô thế nào, chỉ có thể dùng lý do cũ rích này.
Thế nhưng lý do này lại có tác dụng an ủi với Hàm Nhất, cảm xúc của cô lúc này cũng ổn định
“Bạch Dương, mẹ em đang ở bệnh viện nào? Anh đưa em đi xem một chút đi”
“Chính là bệnh viện này, ở tại phòng chăm sóc đặc biệt” Bạch Dương thấy lúc này rồi không cần phải giấu diếm cô
“Đưa em qua nhìn mẹ đi”
“Được”
Bạch Dương đưa Hàm Nhất đến ngoài phòng bệnh của mẹ Trần, cách lớp cửa kính Hàm Nhất trông thấy gương mặt tái nhợt của mẹ, chưa bao giờ cô trông thấy mẹ mình suy yếu không chút sức sống như vậy.
Cô bỗng sinh ra sợ hãi, sợ đột nhiên mẹ bỏ cô rời đi, càng sợ hãi cảm xúc càng xao động, đôi mắt ửng hồng.
Bạch Dương đứng bên cạnh vội ôm cô vào ngực.
“Bạch Dương, em muốn đi gặp bác sĩ một chút”
“Được”
Bạch Dương mang cô đến văn phòng bác sĩ chủ trị
“Bác sĩ Chu, chào ông, đây là vợ cháu, chính là con gái ruột của bà Trần Ngọc Phân”
Bạch Dương giới thiệu một chút về Hàm Nhất
“Chào cậu, mời ngồi”
Hàm Nhất ngồi xuống bên cạnh liền hỏi: “Bác sĩ, cháu muốn hỏi một chút về tình trạng của mẹ mình cùng phương pháp trị liệu trước mắt”
Bác sĩ Chu: “Vừa rồi chú đã nói tổng quan tình huống cho chồng cháu, mẹ cháu bị xơ gan rất nghiêm trọng, căn cứ tình trạng bệnh nhân thì căn bệnh này đã kéo dài hai năm, trong thời gian đó bệnh nhân cũng đang chữa trị nhưng hiệu quả không cao, hai