Bạch Dương và Hàm Nhất quyết định nói với cha mẹ Bạch , tuy có chút tiếc nuối nhưng người Bạch gia vẫn ủng hộ quyết định của cô.
Ông Dương chỉ nói một câu: “Ông vẫn còn khỏe, không cần vội.”
Gia đình tâm lý khiến cho Hàm Nhất cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô hẹn thời gian phẫu thuật sinh non, so với các cuộc phẫu thuật khác, sinh non cũng chỉ là tiểu phẫu nhưng lại khiến người ta cảm thấy đắn đo nhất, thời gian trôi qua rất nhanh, cả gia đình đều chờ bên ngoài phòng bệnh.
Hàm Nhất và bác sĩ vào phòng phẫu thuật, cô quay đầu nhìn Bạch Dương, anh mỉm cười động viên cô: “Anh chờ em.”
“Vâng.”
Cửa phòng đóng lại, so với những ca khác thì thời gian phẫu thuật sinh non rất ngắn, Bạch Dương đứng ngoài hành lang, mắt không rời cửa phòng, nước mắt cũng không nghe lời từ khóe mắt chảy xuống, cảm giác này người bình thường sao mà hiểu được, bất lực đi tiễn đứa con chưa chào đời của mình, Bạch Dương lúc trước còn kiến cường đứng trước mặt Hàm Nhất, bây giờ mới bỏ đi lớp ngụy trang, lộ ra dáng vẻ yếu đuối nhất.
Lý Hưởng nhìn thấy liền ngây dại, người ta bảo nước mắt nam nhân không dễ rơi, từ bé đến giờ, từ khi anh có ký ức, chỉ có khi làm việc, Bạch Dương mới khóc vì nghệ thuật, đây là lần đầu tiên Lý Hưởng chứng kiến Bạch Dương khóc ngoài phim trường, anh hiểu, dù sao đứa con đầu lòng của mình chưa được sinh ra mà đã rời khỏi nhân thế, nỗi buồn mất con, Bạch Dương còn trẻ mà đã phải chịu, bỏ đứa bé là quyết định của cả hai vợ chồng, từ cha mẹ biến thành đao phủ, Bạch Dương là người, có máu có thịt, sao có thể thờ ơ, không điều chỉnh được cảm xúc cũng là chuyện thường tình.
Lý Hưởng đi đến, vỗ vào vai Bạch Dương: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc càng to càng dễ chịu.”
“Con trai khóc không có tội.” Phương Nam Nam ở bên cạnh an ủi.
Bạch Dương nghe hai vợ chồng nói cũng không khóc, ngược lại còn cười, chỉ là nụ cười này vô cũng khó coi.
“Em không muốn khóc thật sao?” Nam Nam hỏi thật lòng.
Ba mươi phút trôi qua, Hàm Nhất được đưa về phòng bệnh nghỉ ngơi, bác sĩ dặn dò Bạch Dương vài câu rồi rời đi, sau hôm đó, anh luôn ở bên Hàm Nhất, chăm sóc cho cô.
Hàm Nhất sau khi phẫu thuật cũng dần khôi phục thể lực, từ việc ăn uống đến vận động, không hút thuốc uống rượu, ba tháng sau, tình trạng sức khỏe của cô đạt tiêu chuẩn, bác sĩ thấy việc này, vô cùng tán thưởng, người có nghị lực như thế rất ít, nhanh như vậy đã đạt chỉ tiêu.
Trước khi phẫu thuật, Bạch Dương ôm chặt Hàm Nhất: “Đừng sợ, anh chờ em ra ngoài.”
“Không sợ, anh hứa chờ em rồi mà.” Hàm Nhất hôn nhẹ một cái lên má Bạch Dương.
Hàm Nhất và mẹ Trần được vào phòng giải phẫu, bên trong căn phòng lớn nhất bệnh viện có hai cái giường.
bước đầu tiên là gây tê cho Hàm Nhất, rồi sau đó là mẹ Trần.
Hai bác sĩ chính cũng rất ăn ý, một người cắt xuống một phần gan của Hàm Nhất, người kia thì lấy ra phần gan bị bệnh của mẹ Trần.
Thời gian cứ trôi đi, gan của mẹ Trần đã ghép xong, vì giảm bớt thời gian giải phẫu, giành gật lại từng giây sống còn của người bệnh từ tay tử thần, thời gian phẫu thuật càng ngắn, tổn thương trong cơ thể bệnh nhân càng nhiều.
Sau mấy tiếng đồng hồ, Hàm Nhất và mẹ lần lượt được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Cuộc phẫu thuật thành công, bây giờ bệnh nhân cần được đưa đến phòng vô trùng.” Bác sĩ chính nói.
“Cảm ơn chủ nhiệm Lâm.” Bạch Dương cầm tay ông.
“Không có gì.”
Hàm Nhất tỉnh lại, tác dụng của thuốc tê vẫn chưa biến mất còn không có hoàn toàn, trong đầu cô vô cùng hỗn loạn, vừa mở mắt đã thấy mỗi mình Bạch Dương ở bên cạnh: “Mẹ đâu rồi?”
“Mẹ vẫn chưa tỉnh, em đừng lo, bác sĩ bảo ca phẫu thuật thành công mỹ mãn, em cứ nghỉ ngơi đi.” Lời nói của Bạch Dương khiến cho cô an tâm hơn, không bao lâu, Hàm Nhất lại chìm vào giấc ngủ.
Tuổi mẹ Trần đã cao, vừa trải qua cuộc phẫu thuật như vậy khiến bà đến tối mịt mới bắt đầu tỉnh lại, bác sĩ kiểm tra không thấy điều gì bắt thường, quả tạ ngàn cân trong lòng cả gia đình mới được thả ra.
Mẹ Trần cũng không bị bất cứ vấn đề gì, mà còn thích ứng cực kỳ nhanh, ngay cả bác sĩ cũng thấy bất ngờ: “Cứ theo đà này, chị có thể xuất viện sớm đấy.”
Hàm Nhất nghe bác sĩ nói như vậy thì cảm thấy hết thảy đều xứng đáng, hai mẹ con nắm tay nhau thật chặt, sống nương tựa vào nhau từ bé, bây giờ bọn họ là chỗ dựa lớn nhất của đối phương.
Tin Hàm Nhất bỏ con cứu mẹ bất ngờ được truyền ra ngoài, nhà nhà ai cũng nghe tin, ngồi chễm chệ ở vị trí hot nhất kênh giải trí, sau một ngày một đêm nhiệt độ vẫn chưa giảm.
Cỏ nhỏ ngượng ngùng: 【Đau lòng quá đi, Hàm Nhất nhà chúng ta đúng là đứa bé ngoan.
】
Thỏ tinh: 【Con có thể sinh thêm nhưng mẹ chỉ có một.
】
Rừng trắng: 【Vừa mừng vừa vui, Hàm Nhất phải dũng cảm đến cỡ nào mới dám như vậy.
】
Độc Cô tiểu thư: 【Em thành fan chị rồi, đúng là cô gái có nghị lực nhất giới giải tí.
】
Cao thủ tình trường: 【Không cuộc tình nào mà không phải trải qua sóng gió, Hàm Nhất Bạch Dương cố lên, anh chị nhất định phải nắm tay cùng nhau đi đến cuối đời.
】
Bạch Dương và Hàm Nhất nhìn thấy cư dân mạng và fan không ngừng cổ vũ bọn họ, hai người thi nhau lên Weibo đăng bài cảm ơn, còn đặc biệt chụp một bức ảnh thân mật làm quà đáp lễ.
Nhưng p Thỏ tinh hản ứng lập tức thay đổi.
Thỏ tinh: 【Sao còn bắt người ta ăn cơm chó vậy.
】
Tiểu Thảo số năm: 【 một chén không đủ, cho tôi một nồi.
】
Vợ nhỏ của Bạch gia: 【 Điên rồi điên rồi, từ khi cp độc thân về một nhà, hôm nào tui cũng +100000 điểm tổn thương, sống đến bây giờ đúng là chẳng dễ dàng gì.
】
Dâu tây tiểu thư: 【Tui bắt đầu tin vào tình yêu rồi.
】
Mấy người đang cảm thấy thương tâm liền nhận được một chút an ủi , sự chuyển biến này tất nhiên là bắt nguồn từ bài đăng của hai người kia rồi.
*
Thời gian trôi rất nhanh, thoáng một cái đã hai năm trôi qua, nhứng năm này, Bạch Dương và Hàm Nhất đều bận rộn cho sự nghiệp của mình, sự nghiệp diễn xuất của Bạch Dương được nâng lên một tầng cao mới, có mấy tác phẩm ưu tú, tuy không nhiều lắm nhưng đều được chọn làm tác phẩm tiêu biểu, giải thưởng hai tay ôm không hết, theo như Hàm Nhất nói, đống giải thưởng này của anh còn phải kéo cô đến ôm cùng mới hết.
Bài hát mới của Hàm Nhất được phát hành, một năm đi lưu diễn khắp cả nước, lần biểu diễn nào cũng có hàng ngàn người tham gia, độ nổi tiếng càng lúc càng tăng, còn