Ngô Ưu vào lớp nhưng không nâng bàn lên rồi tranh chấp với bạn học khác như trước, ngược lại hành vi sửng sốt trong chốc lát, xoay người liền đi làm mấy đứa trong lớp thấy hết sức bất ngờ.
Sau khi Ngô Ưu đi ra ngoài, đám học sinh trong lớp lập tức bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.
"Sao Ngô Ưu đi rồi?"
"Sao nó không đỡ bàn dậy?"
"Có phải nó muốn cúp tiết không đi học nữa không?"
"Có điều nếu tớ là cậu ta, chắc chắn tớ cũng không muốn đi học.
Xấu hổ với mất mặt muốn chết."
"Tui cảm thấy chắc chắn là cậu ta bị tụi Trương Vạn Lí đánh cho không dám tới trường học.
Đám Trương Vạn Lí ba đánh một, có hơi quá đáng."
"Rồi rồi đừng nói nữa, tụi Trương Vạn Lí tới kìa.
Nhanh đọc sách đi."
Ba đứa Trương Vạn Lí, Trương Cường, Trương Quảng Siêu vào lớp xong liền trực tiếp nhìn về phía cái bàn bị lật ngã trong góc.
Chưa nhìn thấy Ngô Ưu, bọn chúng có chút thất vọng tsk một tiếng, cơ mà rất nhanh, Trương Vạn Lí liền hừ hừ hai tiếng, lấy từ trong cặp sách ra một chai nhựa đựng sơn đỏ với bút lông cũ.
"Đi! Viết ba chữ kia lên, tao muốn thằng mít đặc Ngô Ưu đó biết, chọc tao tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt! Không phải lau bàn à? Tao coi coi lần này nó lau kiểu gì!"
Trương Cường và Trương Quảng Siêu đều hi hi ha ha đi qua theo, mấy thằng nhóc hay gây sự trong lớp cũng qua xem náo nhiệt.
Nhưng chẳng biết vì sao, không ai nói cho Trương Vạn Lí chuyện Ngô Ưu đã tới lớp, hơn nữa rời đi.
Mà lúc này, Ngô Ưu dưới sự chỉ dẫn của đại boss Kim Sơn đã đi tới trước văn phòng hiệu trưởng ở một tòa nhà khác.
Đáng tiếc cửa văn phòng hiệu trưởng đóng lại, Ngô Ưu không có di động với đồng hồ, cũng không biết hiện tại mấy giờ.
Chẳng qua lúc cậu rời khỏi nhà là 6 giờ rưỡi, trên đường chạy 40 phút, đến trường học hẳn là khoảng 7 giờ 10 phút.
Trừ ra thời gian vào lớp với đi tìm hiệu trưởng......!
【 Tính cái gì mà tính, nhìn không khí.
】
Giọng Kim Sơn vang lên, Ngô Ưu theo ngón tay anh Kim chỉ nhìn qua, liền thấy được đồng hồ treo tường hoa lệ nửa trong suốt ở không trung.
Bên trên hiển thị 7 giờ 18 phút.
Ngô Ưu nhịn không được lại thoáng ngây người vì chiếc đồng hồ treo tường lộng lẫy này, nhưng kế đó cậu lại vui vẻ nghĩ, ít nhất sau này cậu không cần mua đồng hồ nha.
Có anh Kim bên cạnh, cậu liền có bản đồ và đồng hồ treo tường bỏ túi luôn, nghĩ như vậy cậu nhóc còn cảm thấy chun chút kiêu ngạo nữa nha.
Quả thực giống như là phép thuật thần tiên ý.
Ngô Ưu miệng cười toe toét.
Sau đó nhóc nghe được giọng của ngài Doanh.
Doanh Thắng: 【 Nhóc tính đứng đờ ra đây lãng phí sinh mệnh à? Nhiệm vụ hằng ngày hít đất, gập bụng, thụt dầu mỗi cái 100 lần hôm nay nhóc còn chưa hoàn thành đâu.
Đừng biến nó trở thành gánh nặng của nhóc, buổi tối nhóc chắc chắn còn phải làm bài tập đến khuya, tranh thủ hết thảy thời gian rèn luyện thân thể đi.
】
Người Ngô Ưu cứng đờ.
Cậu nhóc ngó ngó hoàn cảnh xung quanh, theo bản năng từ chối: "Ngài Doanh ơi, tập hít đất với gập bụng ở chỗ này không tốt lắm đâu?" Thường thường còn sẽ có giáo viên đi ngang qua đây á!
Đại boss Doanh Thắng trả cho nhóc một ánh mắt vô cảm.
Ngô Ưu hết sức u buồn gật đầu, quyết định thụt dầu trước đã.
Dù sao nó cũng có mặt mũi hơn hít đất với gập bụng.
Sau đó nhóc liền bắt đầu thụt dầu tiêu chuẩn trước cửa văn phòng hiệu trưởng.
Cảm giác đùi ê ẩm đến sắp đứng không vững.
Nhưng thụt dầu một hồi nhóc liền tập trung rồi quên luôn hoàn cảnh chung quanh, lúc đếm tới 60 nhóc còn cực kì kích động mà tự cổ vũ mình một cái.
"60! Còn 40 cái nữa!"
Ngô Ưu nói xong đứng lên chuẩn bị nghỉ một lát, liền thấy được thầy hiệu trưởng của trường trung học số 1 trấn Tân Hà đang dùng ánh mắt nghi hoặc lại thâm trầm quan sát mình.
Ngô Ưu mém xíu nữa là mềm chân ngồi xổm xuống, sắc mặt nhóc đỏ bừng, vô cùng bối rối mà nhìn thầy hiệu trưởng đang ngó mình, không biết nên nói gì mới tốt.
"Con, con......"
Chu Hậu Đức nhìn cậu nhóc đang vô cùng khẩn trương ở trước mặt mình, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Rất hiếm có, vậy mà sẽ có đứa nhỏ chủ động đến văn phòng hiệu trưởng tìm ông, mấy chuyện này thường chỉ xuất hiện trên người đám nhỏ biết được rất nhiều thứ ở trong thành thị.
Mà đám nhóc ở huyện lị lại vẫn mang lòng kính sợ thiên nhiên dành cho giáo viên, đặc biệt là hiệu trưởng.
Ông dùng chìa khóa mở cửa văn phòng hiệu trưởng, nói với Ngô Ưu: "Trò có chuyện gì cần tìm thầy sao?"
Ngô Ưu nhanh chóng nghĩ tới những gì anh Kim Sơn nói với mình trên đường đi, cậu có chút khẩn trương, không biết sau khi nói ra những lời này có khiến thầy hiệu trưởng tức giận hay không.
Chỉ có điều, hiện tại còn không biết thầy hiệu trưởng là người như thế nào, có thể giúp cậu không, cậu phải nói rõ tình huống của mình trước rồi lại quyết định nói như thế nào.
Hơn nữa, cậu không thể để bạn học trong lớp muốn làm gì mình thì làm như thế nữa, bằng không kết quả cuối cùng không phải cậu thôi học thì chính là cậu không thể chịu nổi mà đả thương bạn học sau đó bị bắt thôi học.
Do đó nhóc dùng sức gật gật đầu: "Thầy hiệu trưởng, con có chuyện muốn nói với thầy."
Chu Hậu Đức gật đầu bảo Ngô Ưu tiến vào, ông chỉ vào ghế dựa đối diện bàn làm việc của mình, ý bảo Ngô Ưu ngồi xuống: "Có chuyện gì muốn nói thì ngồi xuống rồi nói, nếu có thể giúp được trò, thầy nhất định sẽ cố gắng giúp."
Ngô Ưu nghe vậy thoáng thả lỏng một ít, cậu thở sâu ngồi ngay ngắn, đôi tay đặt trên đùi, dùng dáng ngồi tiêu chuẩn chưa từng xài tới trên lớp học, một năm một mười mà nói ra khốn cảnh hiện tại của mình.
"Thầy hiệu trưởng, thầy có thể cho con đổi một lớp khác được không? Con không muốn ở trong lớp hiện tại.
Con với mấy bạn Trương Vạn Lí có thù oán, mỗi ngày bọn nó đều sẽ tìm con gây sự, lật ngã bàn học của con, hơn nữa ba người đánh một mình con.
Con không muốn ở trong lớp, không muốn tiếp tục học ở trong lớp đó nữa."
Chu Hậu Đức nghe vậy thì thật ra không ngạc nhiên lắm.
Những chuyện học sinh có thể phản ánh với ông trên cơ bản cũng chính là mâu thuẫn nhỏ giữa các học sinh, nhiều nhất là một ít hành vi không thỏa đáng của giáo viên, cho nên biểu tình trên mặt ông vẫn là hơi mang ý cười, nghiêm túc hỏi Ngô Ưu: "Vậy trò có thể nói cho thầy, trò và Trương Vạn Lí có thù gì được không? Thầy có thể giúp con hóa giải thù hận giữa các con, nhé? Dù sao thầy cũng là hiệu trưởng mà."
Chỉ là Ngô Ưu lại không gật đầu như suy nghĩ của ông, thiếu niên này nhìn vào mắt ông, biểu tình nghiêm túc lại khổ sở mà lắc đầu: "Hóa giải không được.
Giữa tụi con là thù giết cậu."
Chu Hậu Đức nghe bốn chữ đó mà sửng sốt, không khỏi hoài nghi bản thân nghe lầm, ông lặp lại một lần, "Thù giết cậu? Là cậu (cữu) nào?"
Ngô Ưu mím mím miệng: "Cậu trong cậu mợ*.
Ba con đánh nhau với cậu của mấy đứa Trương Vạn Lí, sau đó lỡ tay đánh chết cậu của nó."
Thẳng đến lúc này Chu Hậu Đức mới đột nhiên nhận ra thân phận của thiếu niên ngồi trước mặt mình.
Trò ấy thế mà là Ngô Ưu, con trai của Ngô Đống