Tiết thứ nhất của lớp 7-3 kết thúc bằng một cú đập bàn của hiệu trưởng Chu.
Lưu Tư Minh thấy hiệu trưởng Chu tức giận tới như thế còn có chút không rõ nguyên do, nhưng chờ gã đi xuống bục giảng nhìn bốn chữ "Tội phạm giết người" bằng sơn màu đỏ tươi trên bàn học kia, gã cũng hãi rồi.
Gã hoàn toàn không nghĩ tới ba đứa Trương Vạn Lí sẽ làm ra chuyện quá đáng như vậy.
Tuy rằng Ngô Ưu từng nói với gã ba đứa Trương Vạn Lí luôn nói trò ấy là tội phạm giết người, hơn nữa dùng lời nói khiêu khích trò ấy, mắng trò ấy, nhưng Lưu Tư Minh cảm thấy chuyện cũng chả có gì to tát, rốt cuộc ba Ngô Ưu ngộ sát cậu của Trương Vạn Lí là sự thật.
Hơn nữa Ngô Quốc Đống cũng đã vào tù, đã nói lên chuyện này là Ngô Quốc Đống sai.
Trương Vạn Lí bênh vực kẻ yếu cho cậu mình cũng là chuyện có thể hiểu.
Rốt cuộc, người chết là người nhà họ Trương.
Cho nên lúc Lưu Tư Minh xử lý chuyện này theo bản năng nghiêng về ba đứa Trương Vạn Lí.
Chẳng sợ gã biết ba đứa nó nhất định sẽ nói một ít lời khó nghe, nhưng mặc kệ thế nào, cậu Trương Vạn Lí đã chết, ba Ngô Ưu còn sống.
Chẳng lẽ Ngô Ưu không nên cảm thấy áy náy trong lòng, nhường nhịn cho qua à? Vì sao trò ấy nhất định phải đối đầu với ba người Trương Vạn Lí, thậm chí vung tay đánh nhau chứ? Rõ ràng chỉ cần trò ấy lui một bước nhịn một chút, thời gian lâu rồi không phải mọi chuyện sẽ qua sao?
Nhưng hiện tại, Lưu Tư Minh nhìn bàn học bị bôi sơn đỏ kia, há miệng không biết nên nói gì.
Gã vừa ngước mắt đã thấy được ánh mắt vô cùng thất vọng của hiệu trưởng Chu.
"Làm giáo viên chủ nhiệm và làm giáo viên toán học không giống nhau.
Giáo viên chủ nhiệm, ít nhất phải xử lý tốt những chuyện trong lớp.
Hơn nữa, phải có sự phụ trách cơ bản nhất đối với học sinh và tấm lòng đối xử bình đẳng với tất cả học sinh."
Lưu Tư Minh bị hiệu trưởng Chu nói đến mặt mũi đỏ bừng, nhưng bên cạnh sự xấu hổ, trong lòng gã cũng mang theo vài phần bất mãn với Ngô Ưu.
Chuyện quan trọng như vậy vì sao trò ấy không nói với mình? Bỏ qua giáo viên chủ nhiệm là mình đi tìm hiệu trưởng, trong mắt học sinh này còn có thầy chủ nhiệm là mình không?! Nhớ tới hành vi một lời không hợp thì nhăn mặt bỏ chạy trốn học của Ngô Ưu ngày hôm qua, Lưu Tư Minh đã cảm thấy không phải gã vô trách nhiệm, mà là học sinh này căn bản không hề tin tưởng gã! Học sinh này vốn không hề tôn trọng gã, thậm chí còn hận gã.
Lưu Tư Minh rất muốn nói mấy chuyện này với thầy hiệu trưởng, nhưng hiển nhiên gã không thể nói thẳng trước mặt các học sinh trong lớp.
Cuối cùng Lưu Tư Minh bảo những học sinh còn lại trong lớp tự học, giải sách bài tập, gã thì mang theo ba đứa Trương Vạn Lí vẻ mặt có chút hoảng sợ và Ngô Ưu, hiệu trưởng Chu cùng đến văn phòng.
Ở trong văn phòng, ba đứa Trương Vạn Lí còn muốn giảo biện trốn tránh trách nhiệm với hiệu trưởng Chu như khi đối mặt với Lưu Tư Minh.
"Chữ đó là con viết thật, nhưng là do con tức thay cậu con! Ba nó giết cậu của con, chẳng lẽ con không nên tức giận không nên tìm nó báo thù sao?" Trương Vạn Lí cứng đầu cứng cổ nhìn về phía ông hiệu trưởng.
Lúc trước nó nói với giáo viên chủ nhiệm như thế, thầy chủ nhiệm sẽ thở dài sau đó đứng về phía nó.
Đáng tiếc hiệu trưởng Chu lại không phải chủ nhiệm Lưu.
Hiệu trưởng Chu dùng ánh mắt vô cùng nghiêm khắc nhìn Trương Vạn Lí: "Trò đã là học sinh trung học, dù sao đi nữa cũng phải biết nội quy trường học và một số nguyên tắc cơ bản nhất khi đối nhân xử thế.
Ba Ngô Ưu phạm sai lầm cũng không có nghĩa Ngô Ưu sai, trò không có bất cứ lý do và tư cách gì giận chó đánh mèo với Ngô Ưu."
"Cùng với đó, trò chỉ là một học sinh, không phải pháp luật hay thẩm phán.
Ba Ngô Ưu phạm lỗi đã bị luật pháp chế tài, ông ấy giờ đang sửa lại sai lầm của mình và gánh vác trách nhiệm mà mình nên chịu trong tù.
Như vậy trò càng không có tư cách đi kêu đánh kêu giết với Ngô Ưu!"
"Nếu ai cũng giống như trò, vậy sau này ba trò sai, anh trai trò sai, những người thân khác của trò sai, có phải mọi người đều có thể giận chó đánh mèo với trò như những gì trò làm với Ngô Ưu? Ba trò đánh người, vậy thì người ta sẽ đánh trò, anh trò làm sai thì vẫn đánh trò? Trò đồng ý với cách làm như thế ư? Người thân của trò có ai hoàn toàn chưa sai bao giờ không?"
Những câu hỏi liên tiếp của hiệu trưởng Chu làm sắc mặt Trương Vạn Lí hơi tái đi, nó hé miệng không biết nên trả lời như thế nào.
Nó muốn chống chế nói mình đồng ý với cách đó, nhưng nhớ tới anh họ lớn của nó cực kì không đàng hoàng, luôn ăn trộm ăn cắp rồi bị người đánh, thậm chí còn bởi vì trộm cướp mà bị tạm giam vài tháng.
Nó lập tức không nói được.
Trương Vạn Lí nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, hiển nhiên tuy rằng không nói nhưng vẫn không phục.
Hiệu trưởng Chu thấy vẻ mặt nó như thế, giọng càng thêm nghiêm khắc:"Làm một học sinh trung học, trò đã phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.
Ba Ngô Ưu phạm sai lầm thì đã bị trừng phạt, trò sai, cũng phải bị trừng phạt.
Những việc trò làm với trò Ngô Ưu đã cực kì quá đáng, nếu như trò ấy thật sự truy cứu trách nhiệm, trò đã liên quan tới tội phỉ báng và xúc phạm danh dự.
Nói không chừng trò cũng sẽ vào tù."
Một câu cuối cùng của hiệu trưởng Chu làm Trương Vạn Lí trợn tròn mắt, nó trực tiếp kêu ra tiếng: "Con mới không vào trại giam!"
Nhưng hiệu trưởng Chu chỉ lẳng lặng nhìn nó: "Trò có thể lên mạng tìm thử khung hình phạt của tội phỉ báng, xúc phạm và gây hấn.
Những việc mà trò đã làm với Ngô Ưu, đủ để cho cảnh sát tới tìm trò rồi."
Có lẽ giọng điệu của hiệu trưởng Chu quá mức chắc chắn, hoặc có lẽ vẻ mặt của ông quá nghiêm túc, tóm lại buổi nói chuyện trực tiếp này của ông làm trong lòng ba đứa Trương Vạn Lí sinh ra cảm xúc cực kì sợ hãi.
Năng lực thừa nhận tâm lý của Trương Quảng Siêu kém cỏi nhất, thậm chí giọng nó còn mang theo tiếng nức nở: "Chuyện này không phải con làm, là Trương Vạn Lí lôi kéo con làm một trận.
Con cũng không muốn viết bốn chữ kia lên bàn nó!"
Trương Quảng Siêu vừa nói như vậy, Trương Cường cùng Trương Vạn Lí bên kia cũng có chút không chịu nổi.
Tiếng của Trương Vạn Lí rõ ràng trở nên hoảng loạn: "Con, con chỉ là muốn dọa dẫm nó mà thôi.
Chỉ muốn trút giận giùm cho cậu của con......!Con không, không muốn làm gì nó hết!"
"Con cũng không cố ý!"
Ngô Ưu đứng ở bên cạnh nhìn vẻ mặt khẩn trương lại luống cuống của ba đứa Trương Vạn Lí, bỗng nhiên cảm thấy sự phẫn uất đè nặng trong lòng hồi lâu tiêu tán rất nhiều.
Cậu đương nhiên biết ba đứa nó cũng không thiệt tình nhận lỗi.
Nhưng cho dù không phải thật, có thể làm chúng nó sinh ra sự sợ hãi, hơn nữa sau này không còn bám riết lấy mình, cậu cũng đã cảm thấy thỏa mãn.
Cuối cùng, ba đứa Trương Vạn Lí dưới sự chỉ thị của hiệu trưởng xin lỗi Ngô Ưu.
Hiệu trưởng Chu bảo ba đứa nó tan học ngày hôm nay ở lại lau cho sạch bàn Ngô Ưu.
Nếu không sẽ mời phụ huynh tới trường học nói chuyện này.
Tụi Trương Vạn Lí đương nhiên không muốn bị mời phụ huynh, chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi trở về lớp.
Trước khi đi, ánh mắt Trương Vạn Lí nhìn Ngô Ưu còn mang theo phẫn nộ, cơ mà Ngô Ưu hoàn toàn không thèm để mắt tới nó.
Có gì đáng sợ chứ, lại chả phải chưa đánh nhau với tụi nó bao giờ.
Hồi trước cậu một đánh ba còn có thể chạy thoát, hiện tại