Tống Nhĩ hỏi đến đột nhiên, ngữ khí lại rất bình thường, không biết là nàng sinh nghi, hay chỉ muốn hỏi một câu cho chắc chắn.
Bùi Tễ tức khắc cảnh giác. Cô nghĩ đến trước kia đã từng đọc một cuốn sách về phương diện tâm lý giao tiếp, phần kĩ năng diễn đạt đề cập tới việc sử dụng hợp lý câu hỏi tu từ, có thể làm tăng độ tin cậy cho nội dung lời nói, cũng có thể đảo khách thành chủ, nắm giữ quyền làm chủ cuộc hội thoại.
Cô một bên nghiền ngẫm bốn chữ "sử dụng hợp lý", một bên châm chước dùng từ. Hai giây sau, cô hỏi lại với giọng hơi ngạc nhiên: "Vì sao lại hỏi như vậy?"
Năng lực vận dụng kiến thức vào thực tiễn của Bùi Tễ ưu việt hơn người, kinh ngạc cùng câu hỏi vừa đúng chỗ, mười phần chân thật.
Tống Nhĩ bị cô lừa, lắc đầu: "Không có gì. Vẫn là cảm thấy quá đột ngột. Nhưng mấy hôm trước, Bùi Nghệ cũng nói qua......"
Nàng nghĩ tới gì đó, không nói tiếp.
Bùi Tễ là người không có lòng hiếu kỳ. Người bình thường lúc này đa phần sẽ hỏi Bùi Nghệ mấy hôm trước nói gì, nhưng cô thì không. Cô chỉ cho rằng vấn đề này đã qua, nhắc nhở Tống Nhĩ: "Thu thập chút đồ vật đi."
Chuyển chỗ ở, dọn qua một đoạn thời gian, chờ Bùi Nghệ trở lại sẽ dọn về, dẫu chỉ là ảo tưởng giả dối Bùi Tễ dựng lên, cũng muốn đóng gói ít quần áo và đồ dùng cá nhân.
Tống Nhĩ vào phòng ngủ, Bùi Tễ ngồi trong phòng khách một lát, sau đó đem trà cụ đặt hết vào khay, bưng vào bếp. Cô rửa sạch bộ trà cụ màu hổ phách, lau khô nước rồi đặt lại chỗ cũ.
Lúc đi ra thuận tiện thu dọn rác rưởi, xách túi đựng rác để ở cạnh cửa, chuẩn bị vứt khi rời đi.
Làm xong này đó, cô cẩn thận rửa sạch tay. Khi trở lại phòng khách, cô nhìn đến ảnh chụp Bùi Nghệ trên kệ sách, bước qua, quan sát trong chốc lát.
Trong ảnh, Bùi Nghệ mặc cảnh phục, tươi cười xán lạn, như ánh dương rực rỡ nhất ngày xuân, không một tia khói mù. Bùi Tễ duỗi tay chạm vào mặt Bùi Nghệ. Khung ảnh trơn bóng, có điểm lạnh lẽo.
Có muốn mang bức ảnh này theo không, Bùi Tễ thầm nghĩ. Sau này Tống Nhĩ sẽ biết tin Bùi Nghệ qua đời, dù sao cũng phải có đồ vật để ký thác kỷ niệm.
Nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy mình thật nhiều chuyện. Một mặt, Tống Nhĩ không nhìn thấy, mặt khác, mặc dù cần có kỷ vật, cũng không nhất thiết phải chọn ảnh chụp, đâu cần người ngoài như cô nhọc lòng.
Bùi Tễ rời khỏi giá sách, trở lại ghế sô pha đơn lúc nãy. Cô không giúp Tống Nhĩ thu dọn đồ đạc, vì cô cảm thấy người cần riêng tư, nếu Tống Nhĩ cần hỗ trợ, sẽ gọi.
Chỉ là cứ ngồi yên như này, quá lãng phí thời gian.
Bùi Tễ lấy di động ra, click mở hộp thư, download vài báo cáo xuống xem.
Cô mấy ngày nay xin nghỉ, nhưng nghiên cứu thì không dừng, mỗi ngày đều có báo cáo tiến độ được gửi đến hộp thư.
Nếu không có bất ngờ xảy ra, ngày mai có thể trở lại làm việc. Tâm tình Bùi Tễ sáng lạn hẳn lên, sinh hoạt quy luật cùng công việc yêu thích khiến cô thực an tâm.
"Bùi Tễ." Giọng Tống Nhĩ vọng ra từ phòng ngủ.
Bùi Tễ cất điện thoại, đi qua.
Tống Nhĩ nghe thấy cô đi tới, đứng lên, có chút khó xử mà nói: "Em không đóng được va li."
Bùi Tễ nhìn xuống. Trước mặt nàng có một va li màu đen, va li mở ra, bên trong xếp quần áo, vài túi đựng đồ, xếp rất gọn gàng, nhưng đồ vật đầy ắp thì sao có thể đóng va li lại được.
Bùi Tễ đi qua, cúi xuống, Tống Nhĩ thực tự giác thối lui.
Nàng nghe thấy tiếng sột soạt, là Bùi Tễ đang giúp nàng sắp xếp lại. Có lẽ là thật sự quá nhiều, qua một hồi lâu vẫn không sắp xếp xong. Tống Nhĩ có điều băn khoăn, nhỏ giọng nói: "Lấy một ít quần áo ra đi." Mang ít chút, là có thể đóng lại.
Bùi Tễ làm lơ nàng.
Lại một lát sau, liền nghe được tiếng kéo khóa.
"Hảo." Bùi Tễ nói, thuận tay dựng va li lên.
Tống Nhĩ vội vàng nói cảm ơn, đưa tay chạm vào góc va li, cảm nhận được một khối kim loại cứng rắn, lành lạnh.
Bùi Tễ lúc này mới ngẩng đầu nhìn lướt qua gian phòng ngủ. Bố cục như cũ vẫn rất sạch sẽ, không có đồ đạc dư thừa.
Dưới cửa sổ kê một chiếc bàn tròn nhỏ, trên bàn thắp một ngọn nến thơm. Bên cạnh có một chiếc ghế, đệm lót mềm mại, còn rất rộng, đủ để cả người Tống Nhĩ nằm lên. Trên tay cầm ghế còn treo một cái chăn mỏng nhỏ màu xám nhạt.
"Em muốn thay quần áo." Tống Nhĩ nhẹ nhàng nói.
Nàng giờ đang mặc áo ngủ, ra cửa khẳng định không thể mặc như vậy.
Bùi Tễ đem ánh mắt dừng xuống người nàng, nói: "Hảo." rồi đi ra ngoài, nhân tiện kéo va li đi.
Hơn mười phút sau, Tống Nhĩ mới ra, nàng đeo khẩu trang.
Bùi Tễ không thấy kỳ quái. Chắc là để chống nắng, cô tùy ý phỏng đoán. Tia tử ngoại mùa hè dù trời có nhiều mây vẫn rất nguy hại.
Tay Tống Nhĩ cầm gậy dẫn đường, Bùi Tễ kéo va li, nói: "Đi thôi."
Ra khỏi căn phòng này, bất tiện vì khiếm thị của Tống Nhĩ hiện ra. Nàng hiển nhiên không quen thuộc với hoàn cảnh bên ngoài, đi đường không khỏi chần chờ, tốc độ cũng chậm rất nhiều.
Tiếng gậy dẫn đường gõ xuống đất vang vọng trong hành lang, Bùi Tễ đi đằng trước, tận lực chậm lại tốc độ.
May mắn, thang máy không xa.
Xuống tầng một, xe Bùi Tễ đỗ ngay ngoài cửa. Ra khỏi thang máy, còn có một đại sảnh lớn, bên ngoài đại sảnh là bậc tam cấp.
Một không gian không thể bình thường hơn. Bùi Tễ quay đầu lại nhìn Tống Nhĩ, chỉ cảm thấy đối với nàng, những bậc thang, cánh cửa đó đều rất nguy hiểm.
Cô đã nhìn ra, Tống Nhĩ không quen dùng gậy dẫn đường. Nàng đi chậm vì nhìn không thấy, đối hoàn cảnh không xác định, nên sợ hãi theo bản năng.
Bùi Tễ đoán rằng, Tống Nhĩ bị mù có lẽ chỉ mới một hai năm trở lại đây. Nàng còn chưa thích ứng việc mất đi thị giác, chỉ có thể dựa vào âm thanh, xúc giác, khứu giác để nhận biết thế giới này.
Bùi Tễ ngừng lại.
Tống Nhĩ phát hiện tiếng bước chân dẫn đường biến mất, cũng dừng lại theo, có vẻ hơi co quắp: "Có phải em đi quá chậm hay không?"
Bùi Tễ đi đến trước mặt nàng, sau đó xoay người, quay lưng về phía nàng, nói: "Em đặt tay trái lên vai tôi."
Tống Nhĩ sửng sốt, sau một lúc lâu, nàng mới vươn tay, có chút chần chờ sờ soạng trong không khí. Đầu ngón tay nàng chạm vào tay Bùi Tễ, nàng nâng tay lên, đáp xuống trên vai cô.
Đây là tư thế dẫn đường rất phổ biến cho người khiếm thị.
Tay chạm vào ai đó, sẽ khiến nàng cảm thấy có chỗ dựa vào, còn có thể cho nàng phương hướng.
Người mù, rất dễ cô đơn, bởi vì không có màu sắc, bởi vì nhìn không thấy thế giới, vì thế cũng sẽ