Đến một hoàn cảnh xa lạ, đương nhiên cần thời gian thích ứng. Huống chi Tống Nhĩ nhìn không thấy, lo lắng trong lòng càng thêm mãnh liệt. Bùi Tễ để nàng đơn độc trong phòng, Tống Nhĩ xác thật cảm thấy tự tại hơn.
Nàng nghe thấy Bùi Tễ đi ra ngoài, cửa nhẹ nhàng đóng lại, âm thanh biến mất. Tống Nhĩ cảm nhận được mình đang ở trong môi trường khép kín, yên tĩnh.
Nàng đứng bên giường, trên tay cầm gậy dẫn đường, đầu tiên là thích ứng một chút khí vị.
Nhà Bùi Tễ, khí vị thực sạch sẽ, là kiểu sạch sẽ mang theo lạnh lẽo của sương sớm đầu đông, giống như Bùi Tễ, quạnh quẽ, phi thường bất cận nhân tình.
Nhưng Tống Nhĩ không phải người không biết tốt xấu. Bùi Tễ phỏng chừng lạnh nhạt hơn với người khác, đối nàng, vì Bùi Nghệ, đã coi như rất hòa thuận.
Nghĩ đến Bùi Nghệ, Tống Nhĩ lại có chút lo lắng. Chị ấy lần này đi được quá đột ngột, không biết bao giờ mới về.
Tống Nhĩ từng thấy Bùi Nghệ khi đang chấp hành nhiệm vụ. Chị tận hết chức vụ, khắc ghi lời tuyên thệ không sợ hi sinh vào trong sinh mệnh, nghiêm khắc nghiêm túc, không một giây phân tâm.
Trước khi quen Bùi Nghệ, Tống Nhĩ chưa từng gặp người nào vô tư như vậy.
Nàng kỳ thật có khuyên Bùi Nghệ, bởi vì thật sự lo lắng.
Lúc ấy Bùi Nghệ ngữ khí nhẹ nhàng nói cho nàng: "Ai nha, em yên tâm, chị rất quý trọng mạng sống. Chỉ là chị chọn nghề này thì phải có đạo đức nghề nghiệp, đúng không, lời thề cảnh sát không phải chỉ đọc cho có. Nhưng là! Chị bảo đảm, chị nhất định sẽ bảo vệ tốt chính mình."
Tất nhiên Tống Nhĩ không tin, lại nhắc mãi hai câu. Bùi Nghệ có lẽ lo nàng sinh khí, lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng nói: "Chị đương nhiên sẽ bảo vệ tốt bản thân, chị còn rất nhiều chuyện muốn làm chưa làm được. Những chuyện đó đều rất quan trọng, nếu không làm, chị nhất định sẽ hối hận."
Chị ấy khi nói những lời này, ngữ khí vô cùng trịnh trọng.
Tống Nhĩ còn có thể nói gì, chỉ có thể tin tưởng.
Bùi Tễ cùng Bùi Nghệ thật là hai người hoàn toàn khác nhau. Tính cách Bùi Nghệ ấm áp như mặt trời, nhưng Bùi Tễ lại lạnh như băng, còn không biết tán gẫu, một câu là đưa câu chuyện vào ngõ cụt.
"Làm sao lại có người lãnh đạm như vậy." Tống Nhĩ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Nàng muốn thích nghi với hoàn cảnh nơi đây, tốt nhất là có thể đi mà không cần gậy dẫn đường.
Đúng như Bùi Tễ nghĩ, Tống Nhĩ làm quen với môi trường mới, hệt như mèo con thăm dò tân lãnh địa. Nàng thử đi một bước, dùng gậy gõ xung quanh, một bên chậm rãi đi, một bên trong đầu thầm đếm số bước.
Từ cửa đến giường là năm bước, từ giường đến phòng tắm là bảy bước. Có một cái ghế ở góc bên phải, tủ quần áo ở bên trái, cách giường bảy bước.
Đi lại vài lần, nàng đã hình dung được đại khái bố cục căn phòng.
Nàng thử gấp gậy lại, đặt lên trên ghế, rồi đi dọc theo tường.
Nàng chạm tới một mảnh thủy tinh, lạnh và nhẵn. Tống Nhĩ đoán đây là cửa sổ, sờ soạng trên kính một hồi, tìm được khóa cửa, đem cửa sổ mở ra.
Tiếng ve mới vừa nghe dưới lầu chợt vang lên, hơi nóng cùng gió mát nhè nhẹ thổi qua mặt.
Yên tĩnh trong phòng lập tức bị phá vỡ, nhưng Tống Nhĩ một chút cũng không thấy ầm ĩ. Nàng đầu tiên là nghiêng tai lắng nghe từng đợt ve kêu, tiếp theo sờ cửa sổ, cẩn thận dựa vào mép cửa.
Rất kỳ lạ, vừa nãy ở dưới lầu, nàng đã cảm thấy nơi này rất thích hợp Bùi Tễ.
Nhưng rõ ràng Bùi Tễ là người lãnh đạm, rõ ràng mùa hè nơi đây sôi động, tiếng ve, gió và nắng tạo thành bức tranh ấm áp phủ màu vàng óng. Ấm áp, sôi động, rõ ràng không liên quan gì đến Bùi Tễ. Nhưng Tống Nhĩ vẫn cảm thấy nơi này thập phần xứng đôi với Bùi Tễ.
Chị nên sống ở một nơi như vậy.
"Cốc, cốc, cốc." Cửa bị gõ ba tiếng, sau đó được đẩy ra.
Tống Nhĩ quay đầu, lắng nghe. Cửa bị đẩy ra, rồi không có tiếng động khác, Bùi Tễ đứng ở cửa, không đi vào. Ngón tay Tống Nhĩ ấn trên bệ cửa sổ siết chặt lại, giây tiếp theo, nàng nghe thấy Bùi Tễ đứng ở cửa, nói từ xa: "Ăn cơm."
"A? Muộn vậy rồi sao?" Cư nhiên đã đến giờ cơm.
Tống Nhĩ đi qua. Bùi Tễ vốn dĩ định rời đi, nhưng cô thoáng nhìn tay nàng trống không, gậy dẫn đường bị nàng để sang một bên, nên liền ở cửa chờ nàng.
Tống Nhĩ đi về phía cô được vài bước, khoảng cách dần thu hẹp, khi chỉ còn cách cô ba bốn bước, nàng chậm lại, vươn tay mò mẫm: "Bùi Tễ, chị ở đâu?"
Bùi Tễ xem đã hiểu. Tống Nhĩ sợ đụng phải cô, cô lên tiếng: "Nơi này."
Tống Nhĩ cười, xác định vị trí, chậm rãi đi tới.
Bùi Tễ quay đầu lại nhìn phòng khách. Vừa rồi cô thu dọn phòng khách một chút, cất tất cả những thứ sẽ chặn đường, khiến Tống Nhĩ bị vấp đi. Nhưng có vẻ như, dù dọn hết tất cả, đối Tống Nhĩ tới nói, vẫn sẽ rất khó đi.
"Không đi sao?" Tống Nhĩ đứng trước mặt cô, đôi mắt không có ánh sáng trong veo như nước suối đầu nguồn.
Bùi Tễ nhìn vào mắt nàng, nói: "Tôi dẫn em đi."
Đồng tử Tống Nhĩ phóng to, hiển nhiên thực ngoài ý muốn. Ngay sau đó, nàng liền cảm giác được có một bàn tay chạm nhẹ vào mu bàn tay nàng.
Người mù, phần lớn không có cảm giác an toàn, cho nên khi dẫn bọn họ đi đường, tốt nhất đừng chủ động nắm tay, mà để họ bắt lấy tay mình, vậy sẽ cho họ cảm giác bản thân đang kiểm soát.
Đây là những gì Bùi Tễ học được trong quá trình thực tập ở khoa mắt, lúc ấy cô không ngờ sẽ dùng trong tình huống bây giờ.
Sớm biết thế, khi đó nên học nhiều một chút. Bùi Tễ khó được có chút hối hận. Nhưng vẫn còn kịp, cô có thể bớt thời giờ đi học bù. Nếu đáp ứng Bùi Nghệ tiếp nhận Tống Nhĩ, cô phải có trách nhiệm chiếu cố nàng thật tốt.
Chỉ là Tống Nhĩ có vẻ rất nhát gan. Khi Bùi Tễ chạm vào mu bàn tay nàng, nàng như bị điện giật, nhanh chóng thu tay lại, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Giáo thụ."
Bùi Tễ cau mày. Cô ở trong bệnh viện nhìn đến, khi bác sĩ hoặc y tá chạm vào tay người khiếm thị theo cách này, bọn họ đều sẽ tự giác giơ tay nắm lấy cổ tay đối phương, để họ dẫn đi.
Nhưng lập tức, Bùi Tễ bừng tỉnh. Một mặt, cô