“Nếu tôi sợ chết, tôi còn dám đến đây một mình sao?”
“Mày.”
Nhìn thấy Tiểu Vũ Minh nhếch nhác như vậy nhưng dáng vẻ vẫn cứng cỏi, sắc mặt vô cùng kiên cường, khiến anh Tư hắn đến nối nghiến răng kèn kẹt.
Bị đánh đến nỗi thương tích đây mình như vậy rồi mà vẫn dám khiêu khích gây hấn sao?
Anh Tư đã giở toàn bộ thủ đoạn để tra tấn Tiểu Vũ Minh nhưng anh ta vẫn không hề thấy cậu bé này rơi một giọt nước mắt nào.
Càng đừng nói đến biếu cảm sợ hãi.
Thăng nhóc này được làm từ sắt sao?
Không biết đau đớn chút nào ư?
Anh Tư nhổ một ngụm máu và mấy chiếc răng bị gãy xuống đất, hùng hổ nói: “Tao phải cho mày ăn mấy cái roi nữa để xem mày còn mạnh miệng đến bao giờ!”
“Anh Tư, đừng đánh nữa, đánh nữa có khi nó chết luôn đấy”
“Sợ cái quái gì? Chúng mày không nhìn thấy là thăng ranh này bị đánh đến mức này rồi mà vẫn còn dám đánh tao à?”
“Thôi bỏ đi! Dạy cho nó một bài học thì cũng một vừa hai phải thôi, lỡ như mà đánh nó đến chết thì chúng ta cũng không biết phải ăn nói sao với