Cậu ấy không muốn.
Nhìn Cung Bắc khóc nức nở, một nụ cười đắc thẳng nở trên môi Vân Ngọc Hân: “Vân Giai Kỳ, đây là sự lựa chọn của cô, đừng có hối hận!”
Nói xong, cô ta cúp máy, nói với thuộc hạ: “Thả thằng nhóc này ra!”
“Đừng…” Cung Bắc liên tục lắc đầu.
Tiểu Vũ Minh nói: “Anh, ngoan, nghe lời, trở về đi”
“Anh không muốn rời xa eml”
“Em sẽ ở đây với mẹ, em sẽ bảo vệ mẹ”“
“Đừng mà Hai người đàn ông mở cửa lồng ra, lôi Cung Bắc ra ngoài, hai tay của Cung Bắc đã bị còng lại, cậu chỉ có thể liều mạng cắn quần áo của Tiểu Vũ Minh.
Tiểu Vũ Minh biến sắc: “Anh, anh buông ra…”
Cung Bắc càng dùng sức cản mạnh hơn, ngay cả gân xanh nối đầy trên trán cũng quyết không chịu buông ra.
Tiểu Vũ Minh lo lắng: “Anh!”
‘Vân Ngọc Hân đi tới, sốt ruột nói: “Nếu như mày đã không muốn đi như vậy vậy thì tao sẽ cho mày ở lại! Đem thẳng oắt kia đi!”
Cung Bắc nghe thấy vậy lập tức buông ra, Tiểu Vũ Minh còn chưa kịp có phản ứng gì đã bị lôi ra ngoài lồng.
Tiểu Vũ Minh đã mất giọng, khàn khàn nói: “Các anh làm gì vậy…”
“Vũ Minh, em về nhà đi, anh sẽ ở đây với mẹ”
“Anh!”
Đồ ngốc nghếch này!
Cơ hội thoát ra lón như vậy mà lại không biết nắm bắt!
Tiểu Vũ Minh còn chưa nói hết câu, miệng đã bị nhét gi.
“Nhanh lên! Động tác nhanh nhẹn lên, đừng có làm lãng phí thời gian!”
Lúc đi ra