Tại sao người được đưa ra không phải là Cung Bắc.
Chẳng lẽ, Công Vũ đã bị… giết?
Cô không dám nghĩ sâu hơn nữa.
Vân Giai Kỳ lo lắng hét vào mặt đám đàn ông đó: “Đứa trẻ kia đâu?”
“Yên tâm! Nó chưa chết đâu! Con đàn bà kia, tao hỏi mày, mày báo cảnh sát đấy à?”
Vân Giai Kỳ đáp: “Tôi không báo cảnh sát!”
“Thế tại sao mày mang theo nhiều người đến đây thế?”
“Làm sao tôi biết các anh sẽ gii Mẹ ơi.
Tiểu Vũ Minh trong tiềm thức muốn gọi cô, nhưng miệng lại bị bịt chặt, không phát ra được âm thanh nào lời hứa cơ chứ?”
Cậu theo bản năng ngọ nguậy, muốn chạy ào về phía Vân Giai Kỳ Trong giây tiếp theo, một họng súng lập tức đập mạnh vào sau đầu cậu.
“Không được nhúc nhích! Đứng im cho bọn tao!”
Vân Giai Kỳ hoảng hốt nói: “Vũ Minh, đừng nhúc nhích!”
Cô sợ rằng khi Tiểu Vũ Minh ngọ nguậy lung tung, đám người vô nhân tính kia sẽ lập tức bóp cò giết con tin.
Vân Giai Kỳ kiên định nói với Vũ Minh: “Vũ Minh, con yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ các con”
Tiểu Vũ Minh cau mày, nước mắt lập tức chảy xuống.
Mới không gặp một ngày nhưng chỉ cần nhìn toàn thân Tiếu Vũ Minh chỉ chít những vết thương lớn nhỏ, Vân Giai Kỳ có thể đoán được rằng cậu bé đã phải hứng chịu biết bao nhiêu đòn roi tra tấn vô nhân đạo và độc ác.
Trái tìm cô như tan nát thành trăm mảnh, hốc mắt ửng đỏ, nói: “Khi nào thì các anh thả người?”
Tiểu vũ Minh lắc đầu.
Cậu không muốn mẹ thế chỗ cho