“Được thôi, để cậu ta tới, call cậu ta đi, quyết phân thẳng bại.”
Mộ Ngọc My giả vờ lôi điện thoại ra gọi.
Cô ta từ đâu ra có số Bạc Tiêu Dương, lại còn giả vờ như vậy, nhưng Vinh Thế Vũ và Vân Giai Kỳ không có ngăn cản, cô ta không khỏi cảm thấy xấu hổ, “Ö, tôi quên mất, tôi không có số của Bạc Tiêu Dương”
Vân Giai Kỳ cười nhạo.
Vinh Thế Vũ nói: “Nào, bắt đầu thôi!”
Mộ Ngọc My quay đầu nhìn BạcTuấn Phong: “Tuấn Phong, anh có muốn chơi không?
“Ai vậy, Tuấn Phong nhất định sẽ chơi, đừng hỏi”
Đoàn Lương Thanh càng nhìnVân Giai Kỳ càng không vừa mất.
Đặc là nhìn thấy vẻ mặt Vinh Thế Vũ nuông chiều bảo vệ cô ta khiến cô.
cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Người đàn ông mà cô làm thế nào cũng không có được, lại thực sự quan tâm đến Vân Giai Kỳ nhiều như vậy, Đoàn Lương Thanh nghĩ, tranh thủ đang uống rượu, nên trừng trị cô ta một chút.
Vân Giai Kỳ nói: “Mặt tôi nổi tiếng là đen, nếu thật sự làm rung chúng máy đánh bom…”
Em sợ gì? Giai Kỳ, Có anh đây, anh sẽ uống thay em, Anh là Vinh Thế Vũ nghìn chén không thua”
“Hahaha!”
Vinh Thế Vũ ở gần cô như vậy, có thể nhìn thấy khuôn mặt của Bạc Tuấn Phong trở nên u ám.
Người đàn ông này thực sự bị mất trí nhớ ư?
Anh không tin điều đó.
Hừ.
Anh muốn thân mật với Vân Giai Kỳ, để xem anh ta có ghen không.
Vân Giai Kỳ biết anh ta cố ý muốn cho Bạc Tuấn Phong xem, cô hạ giọng nói: “Đừng ôm em, nghịch ngợm vậy anh rất vui?”
“Em với anh cùng nhau nghịch, còn vui hơn, chúng ta cùng làm bánh pudding sữa”
Pudding sữa!?
Vân Giai Kỳ mí mắt đột nhiên nhảy lên.
Cô luôn cảm thấy tiếp theo Vinh Thế Vũ vẫn còn bày rát nhiều động tác hao tẩm tổn khí.
Mộ Ngọc My nói: “Tôi sẽ lắc nó trước, con gái