Trong lúc nhất thời, mọi người nhìn hai vị đứng đầu nhà họ Bạc, có hơi không nắm bắt được!
Hai anh em này…quan hệ không được tốt?
Vân Giai Kỳ nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của mọi người thực sự rất buồn cười, vì vậy nói với Lâm Thanh Thủy: “Cô không nghe thấy lời cậu ba nhà họ Bạc nói với cô à? Tai điếc rồi hả?”
Ánh mắt Lâm Thanh Thủy rối bời!
Cô ấy cắn môi nhìn về phía Vân Giai Kỳ.
Trong lòng tràn đầy oán hận!
“Cậu ba nhà họ Bạc bảo cô đứng lên!” Giọng nói Vân Giai Kỳ càng lạnh lùng: “Có hiểu tôi nói gì không?”
“Hiểu rồi”
Lâm Thanh Thủy nhãn nhịn, từ từ đứng dậy lùi về phía sau, nhưng đôi mắt hơi đỏ lên giống như gặp phải chuyện oan ức gì lớn lắm.
Mọi người tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Bọn họ biết Lâm Thanh Thủy là thư ký của Bạc Tuấn Phong, thế nhưng tổng giám đốc Bạc vậy mà lại không nói gì cả làm họ có chút ngạc nhiên.
Đồng thời mọi người đều nhìn Lâm Thanh Thủy với vẻ mặt đồng tình.
Cái cô Vân Giai Kỳ này cũng thật là quá đáng!
Ý vào việc bản thân là người mà cậu ba nhà họ Bạc đưa đến, lại ở đây ỷ vào thế chủ, mượn uy quyền của người khác mà ra oai? Lại còn dám dạy dỗ người của tổng giám đốc Bạc?
Không phải là bám vào cậu ba nhà họ Bạc sao, ngay cả một danh phận cũng không có mà còn dám làm ầm ï như vậy.
Thực sự coi mình là nhân vật giỏi giang gì đó rồi!
So sánh với nhau, bộ dạng như hoa lê dính