Vân Giai Kỳ này, thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà!
Thật là ăn nói linh tinh, thậm chí cô ta còn dám nói, chiếc túi kim cương này là do Marine tặng cho cô ta, còn khắc tên cô ta!
Trần Khánh Linh nói: “Vân Giai Kỳ, cậu đang nói đùa với tôi sao? Nói đùa cũng không cần dùng giọng điệu nghiêm túc đến thế chứ! Haha!”
Cô đưa túi cho Từ Nguyên: “Từ Nguyên, cậu nhìn giúp tôi với, tôi cười đến hết sức rồi, cậu nói chiếc túi này là của cô ta, bên trong còn khắc tên cậu ta nữa!”
Từ Nguyên cũng tiếp tục cười không dứt, nhận lấy chiếc túi từ tay Trần Khánh Linh, cô nhìn sang Vân Giai Kỳ và nói: “Giai Kỳ, cậu thật là buồn cười!”
Cô vừa mở lớp lót bên trong ra xem, đột nhiên không cười nổi nữa, miệng vẫn đông cứng nhưng lông mày lại nhăn lại.
Trần Khánh Linh nhìn thấy vẻ mặt của cô đột nhiên cứng đờ, không khỏi ngạc nhiên: “Chuyện gì vậy Từ Nguyên?”
“Điều này…không thể!”
Cả khuôn mặt Từ Nguyên thể hiện vẻ không thể tin nổi!
“Chuyện gì vậy!”
Trần Khánh Linh thấy Từ Nguyên chậm chạp, không nói nên lời, cô ta đưa tay cầm lại túi xách lên, mở lớp vải lót bên trong túi ra.
Nhưng chính cô ta cũng giật mình!
Lớp vải lót bên trong thực sự có khắc tên của Vân Giai Kỳ.
Trước đây, Lục Tê Đông phải đấu giá lắm mới có được chiếc túi này, đem về cho cô ta.
Cô ta vui sướng, mừng như điên, đem đi khoe khoang khắp nơi mà không hề để ý tới chỉ tiết này!
Làm sao có thể như thế được!
Là