Mọi người đều nhìn về phía Từ Nguyên.
Vân Giai Kỳ lạnh lùng liếc nhìn cô ấy một cái.
Từ Nguyên bị ánh mắt đó làm cho sợ hãi tới mức im bặt.
Trần Khánh Linh tức giận nói: “Rốt cuộc là ai tặng cậu? Cậu không thể mua một chiếc túi đắt tiền như vậy được! Tổng giám đốc Marine cũng không thể quen một người thấp hèn như cậu được.
Hơn ba mươi tỷ, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy hả?”
Bạc Tiêu Dương lười biếng nói: “Là tôi tặng, không được sao?”
Nghe cậu ta nói vậy, mọi người đều phá lên cười.
Trần Khánh Linh chua ngoa nói: “Không phải chứ? Thu nhập của bác sĩ bây giờ cao như vậy sao? Cao đến mức có thể tùy ý mua chiếc túi xách hơn ba mươi tỷ sao?”
Bạc Tiêu Dương nâng những ngón tay thon dài lên xoa xoa ấn đường, nói: “Ai nói với cô tôi là bác sĩ?”
“Không phải anh nói anh làm việc ở bệnh viện sao?”
“Ừ” Bạc Tiêu Dương thản nhiên nói: “Đúng!”
“Vậy anh không phải là bác sĩ thì là gì?” Trần Khánh Linh chất vấn.
Cánh cửa phòng riêng đột nhiên mở ra.
Hoắc Đông Thành bước vào.
Bạc Tiêu Dương nhìn Hoắc Đông Thành với ánh mắt sắc lẹm.
Hoắc Đông Thành cũng đã để ý tới Bạc Tiêu Dương.
Nhưng anh ấy hơi sửng sốt, vội buông Vân Giai Kỳ ra, thất thanh nói: “Tổng…Tổng giám đốc Bạc!”
“Tổng giám đốc Bạc?”
Mọi người đều bị sốc, nhìn ngó xung quanh.
Bạc Tuấn Phong không có ở đây.
Vậy Hoắc Đông Thành đang gọi ai vậy?
Trần Khánh