“A…!” Nhìn thấy cảnh tượng không khống chế được, Lâm Thanh Thủy che miệng kêu lên, lập tức chạy tới, thuận tay cầm ly rượu đỏ trên bàn uống hết một nửa, rồi hất một cái “Ào” lên người Vân Giai Kỳ.
Bạc Tiêu Dương như đã đoán trước được, chặn trước mặt Vân Giai Kỳ.
Ly rượu hất thẳng lên mặt cậu ta!
Mọi người trợn tròn mắt, vô cùng sợ hãi!
Không ai nghĩ rằng Lâm Thanh Thủy lại lỡ tay hất rượu lên người Bạc Tiêu Dương!
Bạc Tiêu Dương khẽ nhíu mày, màu đỏ tươi của rượu nhỏ giọt liên tục dọc theo ngọn tóc, không ngừng chảy xuống cắm cậu ta.
“Lâm Thanh Thủy, cô làm cái gì vậy?” Vân Giai Kỳ tức giận nói.
Cô ấy dám hất rượu vào cô sao?
Vân Giai Kỳ vô cùng tức giận, cầm ly rượu đỏ trên bàn lên, vừa định hất lại vào người Lâm Thanh Thủy.
Thì Bạc Tuấn Phong lại đẩy Lâm Thanh Thủy sang một bên.
Cả người Bạc Tuấn Phong lập tức hứng trọn ly rượu.
Mọi người lại phát ra một tiếng thét kinh hãi!
“Tuấn Phong, anh không sao chứ…”
Vân Giai Kỳ nghe thấy Lâm Thanh Thủy dùng xưng hô thân mật như thế, ánh mắt nheo lại.
Bạc Tuấn Phong nhìn chăm chú gương mặt Vân Giai Kỳ, không nói tiếng nào.
Mặc dù cách một lớp âu phục cũng không khó nhìn ra được xương cốt và cơ thể đang căng lên của anh.
“Vân Giai Kỳ!”
Lâm Thanh Thủy nhìn về phía Vân Giai Kỳ, ánh mắt không còn dịu dàng như lúc trước nữa mà mang theo một sự phẫn nộ sắp phun trào!
Cô ấy biết rõ, Vân Giai Kỳ chính là người phụ nữ mà Bạc Tuấn Phong yêu thương