Vân Giai Kỳ chưa bao giờ gặp qua tình trạng này của anh, trước mặt cô, anh chưa bao giờ biểu hiện như thế, nhưng khi thật sự đánh nhau lại không giống như bình hoa, ra quyền vừa nhanh vừa ngoan độc, một quyền kia cho dù là ai bị đánh trúng cũng đều có thể là đòn trí mạng!
Nhưng người đứng trước mặt anh là Bạc Tiêu Dương, cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Cứ nhìn cậu ta bình thường rất bất cần đời, nhưng sinh ra trong nhà họ Bạc quyền quý, từ nhỏ cậu ta đã học quyền anh, đấu kiếm.
Không gì có thể phòng thủ, chiêu chiêu tấn công!
Nhưng những nắm đấm này đấm lên mặt, bọn họ lại như không thấy đau, nhanh chóng ra quyền rồi lại cùng nhau tách ra!
Trong ghế lô liên tục truyền ra tiếng kêu sợ hãi, tất cả đều lui ra!
Hai người đàn ông tựa như hai con sư tử tranh giành lãnh thổ, quần nhau một chỗ!
“Đừng đánh nữa!”
Vân Giai Kỳ thấy vậy lập tức lao lên.
Tân Khải Trạch giữ chặt tay cô: “Cô Vân, cô cứ lao lên như vậy coi chừng tự làm mình bị thương!”
Anh ta biết, nếu lúc này cô lao lên can ngăn chắc chắn sẽ bị thương.
Anh ta cũng không dám bước lên ngăn cản!
Hai người đàn ông này thực sự ra tay, da đầu anh run lên.
Phải làm sao bây giờ?
Nếu làm lớn việc thì càng không thể cứu vãn.
Mọi người nhìn thấy đều trợn mắt há mồm!
Đây… hai người đàn ông này là đang đánh nhau vì Vân Giai Kỳ sao?
Vân Giai Kỳ này là thành thánh phương nào, sao có thể khiến hai người đàn ông tôn quý của nhà họ Bạc đánh nhau vậy.
Đợt tấn công của Bạc Tuấn Phong càng ngày càng hung hãn, Bạc Tiêu Dương bị trúng một