“Buông ra”
Bạc Tiêu Dương cũng rất tức giận: “Cô ấy nói anh buông tay ra, anh không nghe sao hả?”
Ánh mắt Bạc Tuấn Phong chuyển đến cái tay Bạc Tiêu Dương đang nắm tay Vân Giai Kỳ, nheo mắt lại: “Không được chạm vào cô ấy!”
Ánh mắt anh như hận không thể xuyên qua người Bạc Tiêu Dương.
Nhưng Bạc Tiêu Dương không có ý định buông tay, ngược lại càng nắm chặt hơn, đồng thời còn trừng mắt với Bạc Tuấn Phong, tuyên bố thái độ của mình!
Mặc dù người trước mặt là Bạc Tuấn Phong, cậu ta cũng không sợ hãi.
Bạc Tiêu Dương không nhượng bộ chút nào.
Cuối cùng Bạc Tuấn Phong cảnh cáo một câu: “Buông tay”
Đây coi như là tối hậu thư!
Nếu Bạc Tiêu Dương không buông tay, vậy đừng trách sao anh không khách khí.
Bạc Tiêu Dương chưa bao giờ gặp qua ánh mắt này của anh, đồng thời cậu ta cũng biểu lộ lập trường của mình!
“Không thể”
Trong nháy mắt Bạc Tiêu Dương vừa dứt lời, Bạc Tuấn Phong đã hoàn toàn bị chọc giận, một cú đấm mạnh mẽ đánh lên mặt cậu ta.
“Bốp” một tiếng!
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Bạc Tiêu Dương đẩy Vân Giai Kỳ sang một bên, mà vì vậy cậu cũng bất ngờ không kịp tránh mà trúng cú đấm kia.
Sau một hồi choáng váng, ngón tay Bạc Tiêu Dương quệt qua khóe miệng,