Bạc Tuấn Phong giơ tay lên, dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt của cô, nhưng anh lại nghe âm thanh chịu đựng và kháng cự của Vân Giai Kỳ: “Anh đừng có đụng vào tôi…”
Bạc Tuấn Phong, tôi không muốn anh đụng vào tôi…
Bên trong xe yên tĩnh.
Cô không dám ngẩng đầu.
Sợ anh lại thấy nước mắt trong hốc mắt của cô.
Cô là một người quật cường từ trong xương, cho tới bây giờ cũng không muốn đem sự yếu ớt của mình thể hiện trước mặt của anh.
Thế nhưng vừa nghĩ đến Bạc Tuấn Phong và Lâm Thanh Thủy đã trải qua nhiều năm sinh nhật với nhau.
Nhưng còn cô thì sao…
Cô cũng muốn lúc sinh nhật có anh ở bên cạnh chăm sóc, trải qua sinh nhật cùng với cô.
Thế nhưng sinh nhật hằng năm đều là cô lẻ loi một mình.
Suy nghĩ đến sinh nhật của Lâm Thanh Thủy, có túi Hermès, có bánh ngọt, có nến, còn có anh.
Từ nhỏ đến lớn, không có ai thật lòng trải qua sinh nhật cùng cô.
Bởi vì sinh nhật của cô và Vân Ngọc Hân là cùng một ngày, vì vậy, cái ngày sinh nhật cô hôm đó, Vân Ngọc Hân mới là sân nhà, còn cô cùng lắm cũng chỉ có thể là một cái nền.
Sau khi cô và Bạc Tuấn Phong chung một chỗ, cô cũng chưa từng có bất kỳ yêu cầu nào với anh.
Cô không dám có bất kỳ yêu cầu gì với anh.
Khi đó cô hèn mọn vào tận xương, từ nhỏ ở nhà họ Vân đã phải chịu đựng hết những đối xử lạnh nhạt, cái gì cô