Bạc Tuấn Phong anh đời này cũng không có bao nhiêu chấp niệm, duy chỉ có cô là giới hạn không thể xâm phạm đến của anh!
Thế nhưng nhìn cặp mắt uất ức đến mức đỏ lên, lòng của anh lập tức mềm xuống.
“Không cho phép khóc, nhé?”
Bạc Tuấn Phong đau lòng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt tại khóe mắt.
Vân Giai Kỳ không muốn anh chạm vào, thế nhưng sức lực của người đàn ông quá lớn, cô không cách nào kháng cự, dưới cơn nóng giận, cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn lên cổ và vai anh, hung hăng cắn vào cổ anh.
Căn, thật sự là dùng lực mà cắn.
Trong cơn đau nhức, Bạc Tuấn Phong rên lên một tiếng, đau đến mức mồ hôi lạnh toát đầy người.
Thế nhưng mặc dù vậy, anh vẫn như cũ không đẩy cô ra mà ngược lại còn ôm cô chặt hơn.
Nếu như cô không vui, muốn cắn anh, vậy thì cứ để cho cô cắn đi!
Bạc Tuấn Phong ôm lấy lưng của cô, bàn tay ở sau lưng cô không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve, ngấm ngầm chịu đựng sự đau nhói ở giữa cổ, mày kiếm hơi nhăn lại.
Vân Giai Kỳ dùng sức cắn anh, là vì muốn khiến anh đau đớn, thế nhưng dường như anh chẳng biết đau, cô rõ ràng có thể cảm nhận được bắp thịt cả người anh căng thẳng, thế nhưng lại không nghe anh nói một câu đau đớn nào.
Người đàn ông này, thần kinh đau của anh ta tê dại rồi sao.
Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới âm thanh tỉnh táo của người người đàn ông.
“Căn đủ chưa?”
Cô kinh ngạc ngước mắt, đụng vào đáy mắt thâm thúy của người đàn ông.
Bạc Tuấn