Bạc Ngạn Thiên nói: “Vũ Minh và Mạn Nhi đều là ruột thịt của nhà họ Bạc, người phụ nữ kia muốn chiếm giữ huyết thống nhà họ Bạc, quả thật là không để Bạc Vân vào mắt mà! Người phụ nữ đó còn giấu kín đứa con gái nhỏ suốt năm năm, tôi có thể xem như nể mặt anh mà bỏ qua chuyện cũ, nhưng lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!”
Bạc Tuấn Phong nói: “Sao ông phải làm như vậy!?”
Bạc Ngạn Thiên hỏi lại: “Mạn Nhi là con ruột của anh và Ngọc Hân, cô ta lấy tư cách gì nuôi dưỡng!?”
Bạc Tuấn Phong khẽ giật mình, nhưng anh nhanh chóng hoàn hồn lại, cong môi cười giễu: “Ai nói cho ông biết, Mạn Nhi là con ruột của Vân Ngọc Hân”
“Ồ? Vậy là ai nói cho anh biết, cô bé đó là của anh cùng người phụ nữ hoang dã kia?!” Bạc Ngạn Thiên trả lại cho anh câu nói giống như vậy.
Bạc Tuấn Phong triệt để ngơ ngẩn.
Đứng bên cạnh Bạc Ngạn Thiên là hai bác sĩ tư nhân nhà họ Bạc, bọn họ nhìn về phía Bạc Tuấn Phong rồi lập tức lấy trong cặp ra một ít tài liệu, nói với Bạc Tuấn Phong: “Tổng giám đốc Bạc, Tống Mạn Nhi và cô Vân Giai Kỳ không có quan hệ huyết thống.
Cô bé là con của ngài và cô Vân Ngọc Hân”
Bạc Tuấn Phong khế giật mình: “…”.
Truyện Đoản Văn
Bác sĩ tư nhân khẽ đưa xấp tài liệu vào tay người đàn ông này.
Bạc Tuấn Phong cầm lấy tờ giấy xét nghiệm quan hệ cha con, xem kỹ càng từng chỉ tiết, đôi mắt hơi lóe lên một chút.
Anh hoài nghi mà nhìn về phía Bạc Ngạn Thiên, bỗng nhiên ném mạnh xấp tài liệu xuống đất: “Không thể nào”
Anh nghiêm túc hoài nghỉ xấp tài liệu này đã bị Bạc Ngạn Thiên làm giả!
Bạc Ngạn Thiên nhìn thấu sự hoài nghỉ của anh: “Anh đang nghi ngờ tôi làm giả?”
Mày kiếm của Bạc Tuấn Phong nhíu lại: “Rốt cuộc thì ông đã dùng thủ đoạn gì?”
“Nếu như anh đang nghỉ ngờ tôi làm giả, không ngại thì anh đi xét nghiệm lại lần nữa, cũng vừa hay để anh hoàn toàn chết tâm!”
Bạc Ngạn Thiên vừa nói vừa dùng sức gõ cây gậy nhằm tạo ra uy nghiêm: “Anh cho rằng, tôi sẽ cho một vũ nữ nuôi lớn con hoang, mang thai huyết thống cao quý của Bạc