Bạc Tuấn Phong đột nhiên đẩy hai người ra rồi chạy lên lầu.
Trên hành lang lầu hai, ở trước cửa phòng có hai hàng vệ sĩ canh giữ trước cửa.
Đáy mắt Bạc Tuấn Phong lóe lên tia hoài nghi, đi về phía căn phòng đó, anh vừa bước tới gần thì lập tức có hai vệ sĩ sang đây: “Tổng giám đốc Bạc, xin dừng bước!”
“Tránh ra”
Anh biết, chắc chắn hai đứa bé đang bị nhốt trong căn phòng này.
“Bạc gia, ngài đừng làm khó chúng tôi!”
“Cút!”
“Bạc gia, nếu ngài cứ cố tình như vậy thì thật xin lỗi, đã đắc tội!”
Hai vệ sĩ lập tức vây lấy Bạc Tuấn Phong.
Tuy nhiên, bọn họ dường như đang e ngại trước giá trị tức giận của người đàn ông này, mặc dù những vệ sĩ này là những vệ sĩ hàng đầu được Bạc Ngạn Thiên chọn trong nước, thực lực không hề tầm thường.
Nhưng mà, khi đứng trước một người đàn ông tôn quý như thế, bọn họ không dám ra tay thật sự.
Hơn nữa đúng thực là Bạc Tuấn Phong đang tức giận, người đàn ông dùng một đấm hạ gục hai tên vệ sĩ, bước tới cửa, thấy toàn thân anh dường như đang tỏa ra sát khí nên không ai dám ngăn cản anh nữa.
Bạc Tuấn Phong đá tung cửa phòng, phá cửa xông vào.
Trong phòng, đèn vẫn sáng.
Một người trông trẻ đứng bên giường đang bưng chén thuốc nóng hổi, bị tiếng động lớn như vậy làm cho giật mình, chén thuốc rớt xuống đất văng tung tóe khắp sàn nhà.
Trên giường, Bạc Vũ Minh vẫn còn đang truyền nước biển, vừa thấy Bạc Tuấn Phong đã tới, cậu bé chật vật từ trên giường ngồi dậy: “Cha…”
Cậu vừa thấy người đàn ông này, hai vành mắt lập tức đỏ lên, câu nói đầu tiên mở miệng hỏi chính là: “Mẹ đâu, con muốn mẹ…”
Từ sau khi trở về, Bạc Vũ Minh liền không