“Bạc Tuấn Phong, đem lời nói cho rõ ràng.
Tại sao lại nói xin lỗi với tôi?”
Bạc Tuấn Phong ôm cô càng chặc hơn: “Chúng ta sau này sẽ có đứa con thuộc về chính chúng ta”
Với câu nói này, nhịp tim Vận Giai Kỳ bỗng nhiên chùng xuống.
Cô mở to mắt nghi ngờ nhìn Bạc Tuấn Phong, lông mi cô run rẩy kịch liệt.
“Có ý gì?”
Vân Giai Kỳ nhìn một chút về phía sau lưng Bạc Tuấn Phong, muốn nói với tài xế đang đứng ở một bên nhưng lại thôi.
Tân Khải Trạch đang dùng một loại ánh mắt vô cùng thương hại nhìn mình, lòng cô đột nhiên run SỢ.
“Mạn Nhi đâu?”
Bạc Tuấn Phong chỉ ôm cô thật chắc, vẫn không nói lời nào.
Tân Khải Trạch nói: “Cô Vân Giai Kỳ, xin cô đừng lo lắng, hôm nay cô Mạn Nhi và cậu Vũ Minh vẫn bình an”
“Bọn nhỏ đang ở nơi nào?”
Tân Khải Trạch nói: “Bọn nhỏ… bị ông cụ Bạc mang về nhà họ Bạc”
Vân Giai Kỳ lập tức nổi giận: “Ông ta dựa vào cái gì mà dám mang Vũ Minh và Mạn Nhi đi?”
Cô nhìn Bạc Tuấn Phong, nhưng lại thấy người đàn ông rũ mi xuống, trầm mặc không nói lời nào.
Cô dùng sức đẩy anh ra một chút: “Nói chuyện đi.
Tại sao anh không nói lời nào?”
“Cô Vân Giai Kỳ…”
Tần Khải Trạch há miệng một cái, giọng trầm trầm nói: “Ông cụ nói, cô Mạn Nhi và cậu Vũ Minh đều là con cháu nhà họ Bạc, Mạn Nhi là cốt nhục của tổng giám đốc Bạc và cô Vân Ngọc Hân, cô…”
“Oanh” một tiếng sấm vang lên, hoàn toàn cắt đứt lời anh ta.
Mặt Vân Giai Kỳ vốn đã trắng bệch, bây giờ lại càng nổi bật thêm vẻ ảm đạm nhợt nhạt.
Cô giống như nghe được lời đùa giỡn vậy: “Anh đang nói đùa với tôi cái gì thế? Mạn