Bạc Tuấn Phong nói: “Chuyện này con tự biết sắp xếp.
Dì không cần quan tâm nhiều đâu!”
“Nếu con biết tự sắp xếp, con sẽ không vì một người phụ nữ mà đem trên dưới nhà họ Bạc làm loạn lên!”
Lời nói của Mộng Yến Mi có chút trách móc.
Lúc này, Bạc Ngạn Thiên vô cùng tức giận.
Mộng Yến Mi cũng từng nghe nói rằng Vân Giai Kỳ kia không chỉ đem người tới đập phá nhà họ Vân, mà ngay cả nhà họ Bạc cô cũng dám đập phá.
Đây là lần đầu tiên trong đời Bạc Ngạn Thiên bị loại phụ nữ như thế này coi thường.
Ông ta có thể không tức giận sao?
Nhà họ Vân bị đập phá nghiêm trọng.
Nghe nói những bức tranh mà ông cụ Vân yêu quý đều bị đập nát.
Bây giờ ông cụ Vân vô cùng căm hận Vân Giai Kỳ.
Ông ta vẫn là ông nội ruột của Vân Giai Kỳ!
Đến cả ông nội còn ghét người phụ nữ này thì làm sao Bạc Ngạn Thiên có thể yêu mến cô được chứ?
Người phụ nữ này quá kiêu ngạo!
Nếu sau này cô thực sự được gả vào nhà họ Bạc, liệu nhà họ Bạc có còn yên ổn không?
Chỉ sợ từ nay về sau sẽ không còn bình yên nữa!
Bạc Tuấn Phong nói: “Chính nhà họ Vân phụ bạc cô ấy trước.”
Hơn nữa, ông ấy cũng đang nhượng bộ từng chút.
Nếu con thật yêu người phụ kia thì hãy nuôi dưỡng cô ấy ở bên ngoài, đừng mang về.
Nhà họ Bạc sẽ một mắt nhắm, một mắt mở mà cho qua!”
Mộng Yến Mi nói một hơi nhưng ngay lập tức chọc đến anh.
Thấy Bạc Tuấn Phong nắm chặt tay, người phụ nữ thông minh này lập tức nhận ra câu nói vừa rồi của mình rõ ràng đã chạm tới giới hạn chịu đựng của anh.
Bà ấy cũng không đi sâu vào chuyện của Vân Giai Kỳ nữa.
Thay vào đó, bà ta chậm rãi nói: “Phải trông coi một gia sản lớn như vậy thật không dễ dàng.
Ông cụ Bạc đã trông coi nhà họ Bạc nhiều năm như vậy, nên ông ấy