Đừng tưởng rằng chỉ cần con và cô ta có tình yêu là đủ.
Không phải vậy, hôn nhân của một gia đình giàu có là trò chơi giữa hai gia đình.
Muốn oán trách thì trách trời sinh con ra là người nhà họ Bạc, nhà họ Bạc đã giao cho con sứ mạng như vậy thì cũng coi như là số mệnh”
Bạc Tuấn Phong nhắm mắt lại, cảm xúc trầm xuống, nói với Mộng Yến Mi: “Mấy lời dì nói tôi đều biết, chuyện này tôi tự có chừng mực”
“Đứa bé Mạn Nhi kia…”
Mộng Yến Mi nói: “Ông cụ đã giấu con bé đi, nhưng đừng lo lắng, con bé là máu thịt của con.
Ông cụ sẽ để con bé phải chịu uất ức sao?
Cô gái nhỏ có tính tình quật cường, vừa mới đến nhà họ Bạc chưa quen nơi sống, cảm thấy uất ức, nhớ mẹ, điều đó là khó tránh khỏi.
Nhưng khi con bé thích nghỉ với nhà họ Bạc, làm cô chủ của nhà họ Bạc không tốt hay sao? Sớm muộn gì con bé cũng sẽ thích nhà họ Bạc bởi vì nhà họ Bạc có thể cho con bé tất cả những gì mà nó muốn”
Mộng Yến Mi cố gắng thuyết phục anh, nhưng Bạc Tuấn Phong không thể nghe vào nửa câu.
Anh đột nhiên nói: “Tôi chỉ hỏi một điều”
“Hử?”
“Mạn Nhi rốt cuộc là con của ai?”
Mộng Yến Mi giật mình, đột nhiên bật cười: “Nếu con bé là con của Vân Giai Kỳ, con nghĩ với tính cách của ông cụ, người sẽ hấp tấp đưa con bé về sao? Con bé đương nhiên là máu thịt của anh và Vân Ngọc Hân.
Chuyện này báo cáo thẩm định giấy trắng mực đen đã giám định rõ ràng rồi, con không thể phủ nhận”
Đồng tử của Bạc Tuấn Phong mất tiêu cự một lúc.
“Không thể nào” Anh không tin.
Anh nghĩ Mạn Nhi là con của Vân Giai Kỳ và Tống Hạo Hiên.
Anh thậm chí còn sẵn sàng nhận đứa trẻ này và xem nó như của riêng mình.
Nhưng bây giờ đột nhiên có một đòn cảnh tỉnh nói với anh rằng, Mạn Nhi là con của anh và Vân Ngọc Hân.
Bạc Tuấn Phong dù thế nào cũng không thể chấp nhận.
Anh nói: “Vân Giai Kỳ đã nuôi con bé ở bên cạnh cô ấy nhiều năm