Mạn Nhỉ bất lực vươn tay về phía cô ta nhưng người phụ nữ kia lại túm lấy cổ áo cô bé, khàn giọng quát lớn: “Mày nhận nhầm rồi, tao không phải mẹ của mày.
Cút ngay”
Nói xong, người phụ nữ đột ngột đẩy cô bé ra.
Trong giây lát, Mạn Nhi bị rơi vào khoảng không, bị người phụ nữ đẩy xuống biển.
Vô số sóng biển xô vào bờ.
Trong nháy mắt Mạn Nhi đã bị nước biển nhấn chìm.
Nước biển mặn chát, không ngừng tràn vào khoang miệng của cô bé.
Cô liều mạng giãy giụa.
Cả người bị chìm dần xuống đáy biển.
Mẹ ơi…
Đừng bỏ con lại.
Trong phòng, Mạn Nhi bị trói chặt trên ghế, lo lắng vùng vẫy.
Mồ hôi lạnh không ngừng toát ra trên trán.
“Mẹ ơi, đừng bỏ con lại”
Thầy thôi miên lập tức thu lại chiếc đồng hồ, đối với Mạn Nhi đang bị thôi miên trong mộng cảnh nói: “Vân Giai Kỳ không phải mẹ của cháu”
Mạn Nhi đột nhiên im lặng, đột nhiên một hàng nước mắt chảy xuống.
Miệng cô bé vô thức lặp lại: “Cô ấy không phải mẹ của cháu”
“Mẹ của cháu, tên là Vân Ngọc Hân.
Cô ấy mới đúng là mẹ ruột của cháu”
“Vân Ngọc Hân mới là mẹ của cháu”
Thầy thôi miên dần dần truyền vào những ký ức mới cho Mạn Nhi.
“Vân Giai Kỳ là người phụ nữ xấu xa.
Cô ta đã cướp cháu đi từ tay mẹ ruột, giả làm mẹ của cháu.
Cô ta là giả mạo”
“Cô ấy là mẹ giả”
“Vân Ngọc Hân mới chính là mẹ ruột của cháu.
Cô ấy rất yêu cháu.
Bây giờ cháu đã trở lại với mẹ ruột của mình”
Mạn Nhi đột nhiên ngừng chuyển động, Bạc Thúy Quỳnh đứng bên cạnh, quan sát nhất cử nhất động của thầy thôi miên, bỗng nhiên cảm thấy không rét mà run.
Thầy thôi miên này là do Bạc Ngạn Thiên mời về, thuộc hàng cao thủ thôi miên, có thể thông qua thôi miên, bóp méo ký ức của người khác.
Nhất là đối với một đứa bé năm tuổi, chức năng ghi nhớ của đại nấc rất yếu ớt,