Mạn Nhi cắn răng nghiến lợi nói: “Một người phụ nữ rất xấu xa, rất xấu xa.
Tôi hận cô ta”
Nửa đêm đột nhiên giông tố ngừng lại.
Vân Giai Kỳ bị sốt suốt cả đêm.
Sức khỏe của cô vẫn luôn rất tốt, hiếm khi bị cảm mạo, nhưng mà lần này phát sốt lại sốt cao đến bốn mươi độ.
Bác sĩ tư nhân truyền nước biển cho cô, tiêm thuốc hạ sốt, rồi lặp đi lặp lại, sau khi hạ sốt thì nhiệt độ mới trở lại bình thường.
Bạc Tuấn Phong cũng ở bên cạnh không chợp mắt cả đêm.
Lúc Vân Giai Kỳ sốt đến mơ màng, mơ hết ác mộng này đến ác mộng khác, đổ mồ hôi lạnh cả người.
Lúc sáng sớm.
Lâm Thanh Thủy vội vàng chạy.
Người hầu ngăn lại không cho cô ta vào, Lâm Thanh Thủy khẩn trương nói: “Tôi có việc gấp cần phải tìm tổng giám đốc Bạc”
“Bây giờ tổng giám đốc Bạc đang chăm sóc cô Vân Giai Kỳ, không cho phép bất cứ ai đi vào”
“Tôi cũng không được vào sao? Tôi là thư ký bên người của tổng giám đốc Bạc, tôi có chuyện quan trọng phải tìm tổng giám đốc Bạc.
Chuyện này liên quan đến Thiên Ngạo, nếu như công ty xảy ra chuyện gì thì các người có gánh vác nổi không?”
Người hầu mặt đối mặt nhìn nhau, cũng không dám kiên quyết ngăn cản.
Nếu như thật sự xảy ra sai lầm gì thì đúng là bọn họ không gánh vác nổi.
Lâm Thanh Thủy đi lên lầu, đi đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.
Trong phòng truyền đến giọng nói hơi mệt mỏi của Bạc Tuấn Phong: “Ai đó?”
“Tổng giám đốc Bạc, là tôi”
Trong phòng không có tiếng động nào.
Lâm Thanh Thủy bất an lo sợ canh giữ ở ngoài cửa, chỉ là một lúc sau có tiếng bước chân truyền đến, Bạc