“Mẹ không phải.
Mẹ…”
Vân Giai Kỳ quả thực là có trăm miệng cũng không biện bạch được.
Mạn Nhi chỉ nói mấy câu, nhưng từng chữ đâm tim.
Cô không phải là kẻ buôn người, càng không phải tên lừa đảo.
Sao Mạn Nhi lại đột nhiên trở nên như thế?
Vân Giai Kỳ cẩn thận từng li từng tí tiến gần mấy bước, ghé mặt đến trước mặt cô bé, cẩn thận dè dặt nói: “Mạn Nhi, con quên những lời con nói rồi sao? Con nói con thích mẹ nhất…”
“Mẹ tôi tên là Vân Ngọc Hân.
Cô không phải mẹ tôi”
Tay nhỏ của Mạn Nhi ôm bả vai quản gia, nói với Vân Giai Kỳ: “Đi ra.”
Cô bé như một con thú nhỏ bất an, vẻ mặt cảnh giác nhìn Vân Giai Kỳ.
Vân Giai Kỳ nói: “Là bọn họ đang lừa con.
Mạn Nhi, con quên những lời mẹ nói với con rồi sao? Lời của người xấu, không được tin tưởng”
“Cô mới là người xấu”
“Mạn Nhi, để mẹ ôm con được không?” Vân Giai Kỳ chỉ coi như cô nhóc đang hờn dỗi với mình.
Cho dù cô biết rằng, Mạn Nhi có hờn dỗi thế nào cũng sẽ không nói chuyện với cô như vậy.
Nhất định là người của nhà họ Bạc đã nói với đứa trẻ cái gì đó, Mạn Nhi mới trở nên như thế này.
Vân Giai Kỳ bất chấp tiến lên, lập tức cướp Mạn Nhi từ trong lòng của quản gia, ôm vào trong ngực mình.
Quản gia cực kỳ hoảng sợ: “Cô chủ nhỏ”
Mạn Nhi sợ hãi đến mức trợn to mắt, vừa thấy Vân Giai Kỳ đoạt cô bé qua, cô bé liền ở trong lòng Vân Giai Kỳ vừa đạp chân, vừa dùng tay nhỏ tát vào mặt Vân Giai Kỳ, sợ hãi mà khóc lên: “Người phụ nữ xấu xa.
Đừng chạm vào tôi.
Người phụ nữ xấu xa”
“Mạn Nhi, mẹ là mẹ của con, sao con không nhận ra mẹ chứ?”
Mạn Nhi dùng chân đạp