Tiếng cảnh cáo của vệ sĩ…
Tiếng chất vấn của quản gia…
Tiếng hừ đau đớn của Doãn Lâm…
Tiếng khóc thét không ngừng của Mạn Nhi trong lòng…
Trộn lẫn vào nhau.
Cô mở mắt ra, trong mắt đều là tơ máu, chỉ cảm thấy bản thân mình giống như lún sâu vào đầm lầy, bất lực giấy dụa, phản kháng.
Nhưng dù cho là như thế, cô cũng không buông tay.
Cô không thể không có Mạn Nhi.
Tâng ba.
Bạc Vũ Minh nghe thấy động tĩnh lớn ở dưới tầng, ven theo cầu thang chạy xuống tầng hai, tựa vào trước lan can, nhìn vào trong đám người, thấy Vân Giai Kỳ đang ôm chặt Mạn Nhi, con ngươi có chút co rụt lại.
Là cô ta?
“Oa oa… oa 0a…”
Mạn Nhi vẫn khóc thét như cũ, giãy dụa đã yếu đi.
Quản gia lập tức xông lên phía trước, muốn cướp Mạn Nhi từ trong ngực cô ra.
Vân Giai Kỳ ôm Mạn Nhi nên không có lực để phản kháng, thấy một đôi tay vươn đến, muốn cướp đứa trẻ trong lòng cô, cô liền bất chấp tất cả, theo bản năng cắn vào cổ tay của người đó.
“A”
Tất cả mọi người đều dừng tay lại, lui sang một bên.
Doãn Lâm đã mình đây thương tích, nhưng vẫn che chở cho Vân Giai