Trên giường, Doãn Lâm mở mắt ra, thấy Vân Giai Kỳ đang canh giữ ở bên giường, lo lắng nói: “Vân…”
“HaiZ”
Vân Giai Kỳ ra hiệu không nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe, tôi không sao”
Doãn Lâm muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhưng anh ta vẫn nghe theo mệnh lệnh của cô và không nói nữa.
Sau một lúc, giữa tiếng người ồn ào, Vân Giai Kỳ rõ ràng nghe được tiếng Lâm Thanh Thủy duyên dáng kêu to.
“Đau.”
Vân Giai Kỳ khẽ cau mày, kéo một góc rèm ra, lập tức nhìn thấy Lâm Thanh Thủy đang vịn tường với vẻ vô cùng vặn vẹo.
Các khớp ngón tay của Vân Giai Kỳ hơi cứng lại, sắc mặt tái nhợt buông tấm rèm xuống, hơi thở trở nên nặng nề.
Doãn Lâm chú ý tới biểu hiện khác lạ của cô, anh ta cũng nghe thấy giọng nói của Bạc Tuấn Phong và Lâm Thanh Thủy, anh ta ngồi dậy khỏi giường, nâng lòng bàn tay lên, do dự hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai của cô.
Bạc Tuấn Phong vừa mới rời đi thì Tống Hạo Hiên cũng đúng lúc quay lại phòng quan sát.
Anh ta vén rèm lên bước vào, nói với Vân Giai Kỳ: “Không có phòng bệnh, chỉ có thể chờ, hoặc là chuyển đến bệnh viện khác”
Bởi vì Doãn Lâm bị thương tương đối nặng nên đã được đưa đến bệnh viện gần nhất.
Nhưng bệnh viện này chỉ còn giường bệnh kê ngoài hành lang, phòng bệnh cuối cùng đã bị người ta ra giá cao đặt trước mất rồi.
Tống Hạo Hiên