Ngay khi ba người vừa bước ra khỏi bệnh viện, Vân Giai Kỳ nhận được điện thoại Bạc Tuấn Phong gọi đến, cô không thèm nhìn lập tức cúp máy, kéo số của anh vào danh sách đen.
Trong bệnh viện, ở cửa phòng bệnh, Bạc Tuấn Phong vừa để Tân Khải Trạch sắp xếp xong cho Lâm Thanh Thủy, thấy cuộc gọi bị từ chối, anh do dự mấy giây, sau đó gọi lại một lần nữa, nhưng không có cách nào kết nối được.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông hơi cứng đờ, ánh mắt nhìn vào màn hình điện thoại, anh gọi lại lần nữa nhưng vẫn không có cách nào liên lạc được như cũ.
Lâm Thanh Thủy cảm động nói: “Tổng giám đốc Bạc, anh đối xử với em thật là tốt, còn làm phiền anh tự mình đưa em đến bệnh viện”
Bạc Tuấn Phong nhìn về phía cô ta, nói với cô ta: “Cô biết, đây là do.
tôi nợ c‹ Khuôn mặt Lâm Thanh Thủy sững sờ.
Cô ta thà hy vọng răng anh làm như vậy là vì anh yêu cô ta, mà không phải là vì anh cảm thấy thiếu nợ cô ta.
Bạc Tuấn Phong đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh, Tân Khải Trạch cũng đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng cứng ngắc của Bạc Tuấn Phong, anh ta rất ngạc nhiên: “Cậu Bạc, có chuyện gì vậy?”
“Điện thoại không thể nào kết nối được”
“Chắc không phải là vì anh đã bị cô Vân Giai Kỳ kéo đen đâu nhỉ?”
“Kéo đen?”
Bạc Tuấn Phong nghỉ ngờ nhìn về phía Tân Khải Trạch: “Ý của anh là gì?
“Kéo đen có nghĩa Số điện thoại của anh đã bị kéo vào danh sách đen của điện thoại di động, trừ phi cô ấy kéo số của anh ra khỏi danh sách đen, nếu không sẽ không có cách nào kết nối được”
Bạc Tuấn Phong nói: “Đưa điện thoại di động của cậu cho tôi.”
Tân Khải Trạch yên lặng giao điện thoại di động của mình ra.
Anh bấm số của Vân Giai Kỳ, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Giọng nói yếu ớt nhưng lạnh lẽo của Vân Giai Kỳ phát ra từ đầu dây bên kia: “Alô?”