“Mỹ Lệ, chắc không phải là cô sắp thất sủng rồi đấy chì “Hôm nay anh Bạc còn không thèm nhìn đến cô một lần nào, xem ra anh Bạc có tình mới nên quên mất tình cũ rồi”
“Địa vị của Mỹ Lệ khó mà giữ được rồi”
Tô Mỹ Lệ quay đầu lại, hung ác trừng mấy người bọn họ: “Câm miệng”
Cô ta cũng đi đến trước ga ra, nhìn thấy Bạc Tiêu Dương đang dẫn Vân Giai Kỳ đến trước một dãy xe.
Bạc Tiêu Dương ngồi tựa trên mui của một chiếc xe thể thao, hai tay vòng trước ngực: “Cô cứ tùy ý chọn một chiếc đi”
“Chơi cái gì?”
“Cô biết cái gì?”
Vân Giai Kỳ thản nhiên đáp lại một danh từ: “Tsuiso.”
Bạc Tiêu Dương hơi giật mình: “Cô biết thi đấu rượt đuổi sao?”
“ừ”
“Để được thi đấu rượt đuổi cần phải có bằng lái xe hạng D1, cô có à?”
“Có”
Vân Giai Kỳ đã chọn xe xong: “Chiếc này”
“Được”
Bạc Tiêu Dương nói với thợ bảo trì: “Mang chiếc xe này đi bảo trì”
“Vâng thưa anh Bạc”
Hai chiếc xe đã được thợ sửa chữa lái đi bảo dưỡng.
Bảo trì trước trận đấu rất quan trọng.
Bạc Tiêu Dương nói: “Có đói bụng không?”
“Không đói.”
Bạc Tiêu Dương bước đến trước mặt cô, dùng một ngón tay chọc vào bụng cô một chút.
Vân Giai Kỳ đưa tay che lại: “Cậu làm cái gì vậy?”
“Bụng xẹp lép như thế này rồi mà cô còn nói với tôi là không đói sao?”
Lúc này Vân Giai Kỳ mới tỉnh táo lại, ngày hôm qua cô chỉ ăn có