Vân Giai Kỳ vừa nói, tay chân luống cuống mở hộp nhạc ra.
Tiếng nhạc nhanh chóng vang lên.
Mạn Nhi lạnh lùng nhìn hộp nhạc trước mặt.
Vân Giai Kỳ lại nói: “Mạn Nhi, không phải con thích hộp nhạc này lắm sao?”
Mạn Nhi nhíu mày, nhìn hộp nhạc trong tay người phụ nữ.
Âm thanh vừa vang lên cô bé đã quay mặt đi không nhìn nữa.
Vân Giai Kỳ nói: ‘Mạn Nhi, con đừng như vậy có được không? Mẹ đã làm sai điều gì, con nói cho mẹ biết đi.
Mẹ làm gì không đúng với con sao mà khiến con không để ý tới mẹ nữa, cũng không thương mẹ nữa?”
Nước mắt của Mạn Nhi đột nhiên rơi ‘tí tách tí tách” xuống: “Cô không phải là mẹ tôi, vì sao mà tôi phải nhận cô chứ?”
“Là mẹ mà.
Thật sự là mẹ”
Vân Giai Kỳ cực kỳ nghẹn ngào.
Cô không biết phải giải thích với Mạn Nhi như thế nào nữa.
Cho dù Mạn Nhi đã biết thân thế của mình rồi, nhưng tình cảm nhiều năm như vậy, con bé nói không nhận thì sẽ không nhận nữa sao chứ?
Đây không phải là Mạn Nhi của cô.
Nói xong, cô bé ném mạnh hộp âm nhạc lên trên mặt đất.
“Bốp” một tiếng.
Hộp âm nhạc dễ vỡ, trong nháy mắt đã bị đập vỡ thành những mảnh nhỏ, linh kiện rơi lả tả đây đất.
Vân Giai Kỳ hoàn toàn giật mình.
Cô nhìn xác của hộp âm nhạc rơi vỡ đầy đất, cô đau lòng mà quỳ