Ở trong đội xe nhiều năm như vậy, cô ta cũng có hiểu biết sơ bộ về chiếc xe, vì vậy biết được linh kiện nào là cực kì quan trọng.
Cô ta lấy linh kiện ra ném vào trong hộp linh kiện, nhân viên bảo trì đã rửa tay sạch sẽ đúng lúc quay lại.
“Mỹ Lệ, cô muốn uống loại trà nào?”
“Thôi được rồi, không uống nữa, anh Bạc đang cần xe gấp phải không? Anh tranh thủ thời gian bảo dưỡng đi.”
Tô Mỹ Lệ nói xong lập tức võ mông rời đi.
Nhân viên bảo trì bối rối trước hành động của cô ta, nhưng chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.
Mấy thiếu nữ xe đua này, người nào người nấy đều có tính khí cô chủ, anh ta cũng không xa lạ gì.
“Rửa tay vô ích rồi” Anh ta vừa lẩm bẩm, vừa cúi người xuống, lắp xe lại cho Vân Giai Kỳ, sau đó lại tiến hành kiểm tra chiếc xe của Bạc Tiêu Dương.
Nửa tiếng sau, Vân Giai Kỳ đã ăn xong, nhân viên bảo trì cũng báo cáo với Bạc Tiêu Dương rằng xe đã chuẩn bị xong.
Hai chiếc xe đều dừng ở vạch xuất phát.
Vân Giai Kỳ và Bạc Tiêu Dương đều đội mũ bảo hiểm và đồ bảo hộ, sau đó bước ra xe.
Cô vừa định lên xe, Bạc Tiêu Dương đột nhiên nói: “Giai Kỳ.”
Vân Giai Kỳ quay đầu lại, tức giận nói: “Ai cho phép cậu gọi tôi là “Giai Kỳ’ hả?”
Gọi một hai lần cũng coi như thôi.
Cậu ta còn gọi đến quen miệng luôn sao?
Bạc Tiêu Dương nói: “Đừng miễn cưỡng quá, cho dù cô không thắng được tôi, tôi vẫn sẽ dẫn cô đi gặp Mạn Nhi”
Đua xe là một hạng mục có tính nguy hiểm rất cao.
Cậu ta muốn thi đấu với cô, nhưng cũng không muốn cô xảy ra chuyện.
Vân