Bạc Tuấn Phong tàn nhẫn cất lời: “Mạn Nhi là con của tôi và Vân Ngọc Hân, nhưng cô vẫn muốn có con bé còn không cần tôi sao?”
Vân Giai Kỳ ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng: “Coi như là con của anh và Vân Ngọc Hân thì sao chứ?”
Vân Giai Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: “Con bé do tôi mang thai chín tháng mười ngày để sinh ra.
Tôi đã phải mạo hiểm tính mạng của mình để giữ nó, bao nhiêu năm nay tôi là người duy nhất mà Mạn Nhi có thể dựa vào, con bé cũng là người duy nhất cho tôi dựa vào.
Chúng tôi nương tựa vào nhau mà sống, lúc đấy anh ở đâu? Vân Ngọc Hân ở đâu?”
Không phải chỉ có cùng một dòng máu mới là người thân! Những năm qua, cô và Mạn Nhi đã sớm coi nhau quan trọng hơn mạng sống của mình, cô cũng tin rằng Mạn Nhi sẽ không cần cô.
Bạc Tuấn Phong đẩy cửa ra, kéo cô vào phòng.
Vân Giai Kỳ không theo kịp bước chân của anh, đầu đụng vào ngực.
“Vụng về!”
Bạc Tuấn Phong nắm chặt tay cô, đẩy ngã cô lên giường.
Vân Giai Kỳ mạnh mẽ xoay người ngồi dậy, thấy Bạc Tuấn Phong đã đến gần trước mặt, chỉ cách bước chân, cô cảnh cáo: “Anh đừng đụng vào tôi.”
“Tôi không muốn đụng vào anh”
Vân Giai Kỳ lạnh lùng nói.
“Em cứ ngoan ngoãn nằm đây ngủ