Vân Giai Kỳ cười lạnh nói: “Chuyện tôi làm cùng anh, tôi cũng đã làm với anh ấy rồi, sao vậy? “
Bạc Tuấn Phong mím chặt môi mỏng, bỗng nhiên nâng căm lên.
Vân Giai Kỳ nhìn thẳng vào anh, không cam lòng yếu thế.
“Rất tốt” Bạc Tuấn Phong lạnh lùng cười.
“Trước đây tôi quá dịu dàng hiền lành với em, nên em được chiều mà kiêu ngạo sao? “
“Những gì anh gọi là dịu dàng, không khác gì kẹo ngọt bọc thuốc độc bên trong cả, dịu dàng á? Bạc Tuấn Phong, tôi thật sự muốn anh hãy đi dịu dàng với người khác hộ tôi với, tôi đội ơn anh.”
Bạc Tuấn Phong mất kiên nhẫn ngắt lời cô: “Nằm xuống!”
Vân Giai Kỳ giật mình, anh ta nói bằng giọng rất nóng giận.
Mấy năm rồi đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô theo kiểu này.
Có lẽ những lời cô vừa nói thực sự làm anh tức giận rồi sao?
Bạc Tuấn Phong khom lưng, một tay giữ chặt hàm dưới của cô, lạnh lùng hỏi: “Mấy lần?”
Vân Giai Kỳ sửng sốt, cô chưa nghĩ ra anh hỏi gì cả.
“Cái gì?”
Bạc Tuấn Phong hỏi lần thứ hai: “Em cùng anh ta từng làm mấy lần?”
Có vẻ anh ta quá quan tâm đến vấn đề này.
“Anh quan tâm mấy lần làm gì?”
“Người đàn ông này, thật sự rất chăm sóc tôi.”
Bạc Tuấn Phong nổi giận, máu trong người như chảy ngược lên đầu: “Nếu em từng làm với anh ta rồi, tôi lại thấy em vẫn như cũ chẳng có gì tiến bộ cả”
Vân Giai Kỳ: “Anh…”
Người đàn ông này cố ý làm cô nhục nhã sao?
“Ừ đấy, tôi thấy Tống Hạo Hiên cũng không biết dạy phụ nữ phải làm gì sao?”
Bạc Tuấn Phong giống như biến thành một người xa lạ vậy, ánh mắt sắc nhọn nhìn vào khuôn mặt cô, giống như nhìn vào một thứ