Bạc Tuấn Phong giơ tay nắm chặt hàm dưới của cô: “Tôi không muốn nghe em nhắc đến tên anh ta nữa.
Vân Giai Kỳ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ bừng của anh.
Anh đẩy cô lên giường, Vân Giai Kỳ sợ hãi, muốn chạy về phía góc giường, nhưng anh nảm lấy đôi chân mảnh khảnh của cô từ phía sau, kéo cô trở lại trước mặt, giơ tay liền dễ dàng nắm lấy hai tay cô, một tay.
khác nhanh chóng rút thắt lưng, đẩy tay cô về phía sau.
Hai bàn tay cô bị anh giam phía sau cơ thể, sợ hãi hét lên: “Bạc Tuấn Phong!” Vân Giai Kỳ sụp đổ, lại tuyệt vọng, thất thanh thét chói tai.
“Được rồi.
Đủ chưa? Bạc Tuấn Phong, anh làm nhục tôi như vậy đủ chưa? Anh là cái quái gì vậy? Anh cũng làm vậy với Lâm Thanh Thủy sao? Anh đối xử dịu dàng với cô ấy, đối với tôi lại phải tàn nhẫn như vậy sao?”
Cô hét lên rồi vùi mặt vào trong chăn, hai bả vai run rẩy như đang kiềm chế điều gì đó.
Bạc Tuấn Phong nhíu mày, nhìn khuôn mặt cô chôn trong chăn, anh có thể lờ mờ nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của cô, anh cúi đầu rồi bỗng nhiên đứng dậy.
“Lần này, tôi tạm tha cho am, đừng nghĩ đến việc chạy trốn khỏi tôi, nếu không…”
Anh cũng không nói tiếp, chỉ giơ tay cởi dây đai đã trói cổ tay cô, cầm lấy chăn ở bên cạnh che lên người cô.
Vân Giai Kỳ nắm chặt chăn, cuộn mình thành một khối, Bạc Tuấn Phong đi thẳng vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, tiếng nước vang lên.
Vân Giai Kỳ quấn chăn thật chắc chắn, mặc dù trong chăn vừa buồn vừa nóng, cô cũng không muốn ló đầu ra.
Đến tận khi Bạc Tuấn Phong khoác áo choàng tắm đi ra khỏi phòng tắm, cô vẫn ở trong chăn như cũ.
Anh ngồi nghiêng bên giường, nhẹ nhàng vén chăn lên, lại thấy cô đã