Lâm Thanh Thủy cắn môi không nói gì cả.
Vân Sơ nói: “Ngày đó ở hội sở trước cửa toilet, cô đã nói thế nào?
Cô nói buổi tối ngày hôm đó cô đã thực sự thành người phụ nữ của anh”
“Cô nói răng anh hứa cho cô danh phận, nếu cô có đứa nhỏ của anh, anh sẽ phụ trách, từ khi đó, đứa nhỏ của cô và anh sẽ có tư cách kế thừa gia sản nhà họ Bạc.
Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời muốn có gì sẽ có thứ đó.”
“Cô còn nói, tôi không lấy được trái tim của Bạc Tuấn Phong, còn cô thì có thể.
Tôi chỉ là một công cụ sinh con đẻ cái, còn cô thì không cần danh phận.
Nhưng cô cũng có tư cách sinh em bé cho anh ấy.
Những lời này không phải đều do cô nói ra hay sao?”
Bạc Tuấn Phong cau mày, nhìn Lâm Thanh Thủy.
Lâm Thanh Thủy hét lên phủ nhận: “Cô đừng nói linh tinh, tôi không hề nói vậy”
Cô toát mồ hôi lạnh kêu lên.
Cô đâu có biết rằng Vân Giai Kỳ dám đối chất với cô ta.
Cô nói nhiều lời khiến cô ta nhục nhã như vậy, khó có thể mở miệng được, thế mà cô ta còn dám nhắc lại, cô ta không biết nhục hay sao?
“Cô bảo không nói, là do tôi bịa ra hay sao?” Vân Giai Kỳ cười lạnh: “Lâm Thanh Thủy, cô đã có gan nói thì phải có gan nhận”
Lâm Thanh Thủy nghẹn lời, cô gắt gao ôm lấy ga giường, từng giọt nước mắt đua nhau rơi xuống.
“Vân Giai Kỳ, cô ỷ vào việc anh Tuấn Phong cưng chiều cô nên cô không sợ hãi, sao cô có thể nói xấu tôi, dù cô nói gì đi nữa thì anh Tuấn Phong cũng tin tưởng cô.
Cô hắt gáo nước bẩn này cho tôi cô bảo tôi phải sống thế nào đây?”
“Đơn giản là cô ngứa mắt tôi ở bên cạnh anh Tuấn Phong, tôi chỉ là một thư ký bên