Sắc mặt anh thay đổi.
Vân Giai Kỳ nhìn sắc mặt anh, đã đoán được ai gọi điện thoại đến, cô ngồi xuống giường: “Là Lâm Thanh Thủy gọi điện tới sao?”
Bạc Tuấn Phong không xoay người nhìn cô.
“Không cần phải che che lấp lấp, cô vợ nhỏ gọi điện tới, sao lại không nghe máy chứ?”
Vân Giai Kỳ cũng chưa ý thức được lời này của cô chua thế nào.
Bạc Tuấn Phong cũng không che dấu, chỉ là điện thoại thôi, cũng không phải nói trực tiếp với cô.
Vì thế, anh lấy điện thoại ra, nghe máy.
“Alo”
“Tuấn Phong, anh nghỉ ngơi chưa…”
Phía bên kia truyền đến giọng nói của Lâm Thanh Thủy: “Em không quấy rầy đến anh chứ?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Có chuyện gì?”
“Là như vậy, hôm đó anh đưa em đến bệnh viện, sau đó hình như di động của em..”
Lâm Thanh Thủy thử thăm dò: “Anh… Nếu tiện thì anh có thể đem đến đây cho em không, bây giờ em đang có chuyện gấp muốn dùng.”
Bạc Tuấn Phong nói: “Để tôi bảo Tân Khải Trạch mang đến cho cô.”
Nói xong, anh định cúp điện thoại đi.
Lâm Thanh Thủy khẩn trương: “Anh mang đến đây cho em được không? Em cũng có chuyện muốn nói với anh”.
Tìm truyện hay tại ++ T rùmTruyện.o rg ++
Bạc Tuấn Phong nói “Anh đã ngủ chưa?”
Vân Giai Kỳ càng nghe càng nhíu mày.
Cô nói: “Người ta muốn anh tự mình đi đưa cơ, không phải rõ ràng rồi sao? Người ta muốn anh đến ở cùng anh còn chưa đến sao?”
“Bây giờ tôi không rảnh”
Phía bên kia điện thoại, Lâm Thanh Thủy cũng mơ hồ nghe thấy giọng nói của Vân Giai Kỳ, khẩn trương nói: “Anh… Anh đang ở một chỗ với cô ta sao?”