Người đàn ông không trả lời cô, một tay ôm lấy cô từ trong ổ chăn ra, một tay ôm cô, một tay lấy quần áo lại, Vân Giai Kỳ kháng nghị lại anh, nhưng người đàn ông không để cho cô chạy thoát, anh mặc đồ cho cô như mặc cho em bé vậy, mặc đồ cho cô sau đó cúi đầu mặc áo sơ mi.
Vân Giai Kỳ bị anh làm cho dở khóc dở cười.
Khiến cô có cảm giác như cô là đứa bé mới năm sáu tuổi không biết mặc quần áo vậy.
“Tôi tự mặc được”
Cô vươn tay tự mặc đồ.
Người đàn ông lại ngăn cô lại, giúp cô mặc đồ.
Vân Giai Kỳ cũng không muốn chống cự nữa.
Nhìn sự bá đạo của người đàn ông trước mặt, cô cũng chẳng muốn chống cự nữa.
Đến khi người đàn ông mặc đồ cho cô xong, vỗ mông cô nói: “Đi thôi”
“Tôi không biết anh đến gặp Lâm Thanh Thủy thì mang theo tôi làm gì? Để hai người ân ái với nhau sao?”
Bạc Tuấn Phong giữ lấy tay cô, bấm thang máy tầng hai.
Nhà họ bạc rất lớn nên mới có thang máy nối với tầng hầm.
Hai người đến tầng hầm.
Bạc Tuấn Phong cầm di động của Lâm Thanh Thủy, nắm tay cô đến chiếc xe Martin rồi mở cửa cho cô lên xe.
“Lên xe”
Vân Giai Kỳ tự hiểu ngồi trên ghế phó lái, anh vừa muốn giơ tay thắt dây an toàn cho cô thì cô nhanh chóng thắt dây an toàn, không cho anh cơ hội.
Bạc Tuấn Phong cười, đóng cửa xe rồi lái xe rời đi.
Nửa giờ sau, anh đến bệnh viện.
Xe dừng ngay trước bệnh viện, Bạc Tuấn Phong mở cửa xe, rồi mở cửa phòng bệnh, anh trực tiếp bước vào phòng.
Lâm Thanh Thủy nhìn thấy anh, khuôn mặt đỏ bừng lên, bước xuống giường.
Lâu nay vẫn