Cô nhìn Bạc Tuấn Phong đi vào phòng tắm rồi quay người xuống giường, thầm nghĩ trong lòng: “Nếu anh thích ngủ ở đây thì chẳng lẽ cô không sang phòng khác được chắc?”
Vân Giai Kỳ mặc lại áo khoác đi xuống cầu thang, vào phòng Bạc Tuấn Phong rồi khóa trái cửa lại.
Nếu anh đã mặt dày ngủ ở phòng cô thì cô sẽ ngủ ở phòng anh.
Sau khi khóa cửa, Vân Giai Kỳ mới cảm thấy an toàn.
Cô bèn trèo lên giường của Bạc Tuấn Phong, chui vào chăn.
Ai ngờ lúc này lại càng bối rối hơn.
Giường của anh rất rộng, dài hai mét, rộng đến ba mét.
Cô nằm trên giường, dù có lăn lộn thế nào cũng vẫn thoải mái.
Vừa nãy khi đắp chăn, cô đã ngửi thấy mùi hương giống trên người Bạc Tuấn Phong.
Anh không có thói quen dùng nước hoa, mùi hương trên người anh là hương thơm tự nhiên rất nam tính.
Đó là thứ hương vị độc nhất vô nhị khiến người ta nhớ nhung.
Vân Giai Kỳ vùi mặt vào chăn, ngửi hương thơm ấy mà thiếp đi.
Khi Bạc Tuấn Phong tắm xong đi ra đã không thấy người trên giường đâu nữa.
Anh khoác áo choàng tắm, đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy người giúp việc đang lau cầu thang.
Anh bèn tiến lại hỏi: “Cô ấy đâu?”
Người giúp việc biết “cô ấy” trong lời anh là ai nên nhanh chóng trả lời: “Lúc nãy tôi thấy cô Vân đi về phía phòng ngủ của anh ạ”
Bạc Tuấn Phong nghe vậy, vô thức bật cười.
Anh đi đến phòng ngủ nhưng không ngờ cửa đã bị khóa.
Cô khóa cửa đấy à?
Bạc Tuấn Phong quay người, thấy một nhóm người giúp việc đang đứng bên ngoài.
Bọn họ hiển nhiên cũng trông thấy cậu chủ của mình