Tân Khải Trạch nói xong thì đưa đến trước mặt cô ta một tấm chỉ phiếu, Lâm Thanh Thủy nhận chỉ phiếu, nhìn qua thấy đúng là sáu mươi tỷ.
Sáu mươi tỷ!
Con số này đối với người bình thường thì chính là một con số khổng lồ.
Có nhiều người cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như thế.
Vậy nhưng Lâm Thanh Thủy chẳng hề động lòng trước tấm chỉ phiếu sau mươi tỷ ấy.
Cái cô ta muốn không phải số tiền này.
Lâm Thanh Thủy cay đắng cười: “Sáu mươi tỷ ư?”
“Đây là sếp Bạc cảm ơn cô đã cứu cậu chủ nhỏ.
Từ nay về sau, cô có thể chọn ở lại Thiên Ngạo với một chức vụ khác hoặc rời khỏi đây.
Cô Lâm, cô nghĩ thế nào?”
Lâm Thanh Thủy cầm lấy tấm chỉ phiếu, đột nhiên không biết nói gì.
“Cô Lâm?”
“Nếu không thể ở lại bên cạnh anh ấy thì chức vụ khác có ý nghĩa gì đâu?”
“Sếp Bạc tôn trọng của cô, sáu mươi tỷ này cũng đủ cho cô sống sung túc ở thủ đô rồi.
Nếu bây giờ cô chưa có suy tính gì cho tương lai thì có thể từ từ nghĩ, khi nghĩ xong thì liên lạc với tôi”
Tân Khải Trạch nói thêm: “Vậy, cô Lâm cứ nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước.”
Nói rồi anh ta rời khỏi phòng bệnh.
Lâm Thanh Thủy cắn môi, cơ thể run rẩy từng hồi.
“Sếp Bạc, tôi đã đưa chi phiếu cho cô Lâm rồi”
Bạc Tuấn Phong cúp điện thoại, sau khi rửa mặt xong thì ra khỏi phòng tắm.
Người trên giường vẫn đang yên tĩnh ngủ ngon.
Anh thay âu phục, đi đến bên giường, khẽ khàng vuốt ve gương mặt cô rồi hôn lên trán Vân Giai Kỳ.
Sau đó anh mới ra khỏi phòng, Vân Giai Kỳ vẫn đang trong cơn mơ màng, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng đóng cửa