Chiến Đình hoàn toàn không quan tâm đến mệnh lệnh của cô, chỉ lao như vũ bão trên trường đua.
Bạc Thúy Quỳnh nhìn Chiến Đình đang mất khống chế, khóe miệng cong lên một nụ cười đắc ý.
Vân Giai Kỳ, cô tưởng mình giỏi lắm sao? Tưởng tôi không có cách xử lý cô đấy à?
Chiến Đình trên trường đua phi càng ngày càng nhanh, như thể có thể hất ngã Vân Giai Kỳ và Cung Bắc bất cứ lúc nào.
Người huấn luyện thấy trạng thái của Chiến Đình, đột nhiên tỉnh táo lại: “Chiến Đình đang trong mùa sinh sản đúng không?”
Bạc Thúy Quỳnh tỏ ra ngơ ngác: “Thế ư?”
“Hình như nó đang mất khống chế, nhìn rất giống lúc động dục.
Chắc là do nhìn thấy ngựa cái nên hưng phấn lên”
Bạc Thúy Quỳnh giả vờ bối rối: “Vậy phải làm sao đây? Chẳng phải Vân Giai Kỳ đã thuần phục được nó rồi sao?”
“Tuy vậy nhưng một Chiến Đình hung hãn nhường này chỉ có người nhà họ Bạc mới kìm được.”
“Anh Tuấn Phong về rồi sao? Anh mau gọi anh ấy đến khống chế Chiến Đình đi”
“Vâng, tôi đi ngay”
Người huấn luyện vội vàng đi tìm viện binh.
Người vừa đi, Bạc Thúy Quỳnh đã trút bỏ vẻ sợ sệt vừa nãy ra ngay.
Cô ta huýt sáo, Eliza thoát khỏi dây cương, lao về phía trường đua.
Nó vừa vào đến trường đua, Chiến Đình lại càng kích động hơn, cứ nhằm hướng Eliza mà lao đến.
Lúc này Vân Giai Kỳ mới hiểu là Chiến Đình đang vào mùa sinh sản, tình hình này hẳn là trông thấy ngựa cái nên mất khống chế.
Cung Bắc sợ hãi kêu lên: “Mẹ ơi!”
Cậu bé cuộn chặt người trong lòng mẹ, có vài phần hoảng sợ.
Vân Giai Kỳ nói: “Bé Bắc đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ