Bỗng một con ngựa yêu khác của Bạc Tuấn Phong là Xích Ảnh dứt dây cương, lao ra khỏi chuồng đến chỗ anh gọi.
Người đàn ông tao nhã đi đến, cưỡi lên người nó.
Con ngựa màu đỏ huyết gần giống Chiến Đình, đều là những con ngựa có giá trị cực lớn.
Bạc Tuấn Phong ra lệnh cho Xích Ảnh: “Xích Ảnh, đi!”
Xích Ảnh nhanh chóng chạy như bay về phía Chiến Đình.
Chiến Đình bị nhốt trong chuồng lâu ngày nên rất hăng hái, nhất là sau khi nhìn thấy Eliza thì lại càng hung hãn hơn.
Yên ngựa vừa gỗ vừa cứng, cộng với tốc độ chạy chóng mặt khiến Vân Giai Kỳ có cảm giác mình sắp bị hất xuống đất.
Cô ghì chặt dây cương, do ma sát quá mạnh nên lòng bàn tay đã bị trầy da, chảy máu.
Cung Bắc thấy thế thì rất đau lòng: “Mẹ ơi..”
Cậu bé thấy bàn tay nắm dây cương của mẹ đầy máu, Vân Giai Kỳ bỗng nghe thấy giọng nói của Bạc Tuấn Phong.
“Giữ chắc vào!”
Vân Giai Kỳ quay đầu lại, trông thấy Bạc Tuấn Phong đang cưỡi một con ngựa lông đỏ khác đang đuổi theo phía sau.
Bạc Tuấn Phong? Sao anh lại ở đây lúc này?
Nhưng anh đến rất đúng lúc.
“Bạc Tuấn Phong, Chiến Đình mất khống chế rồi”
Sao cậu bé cũng ở trên con ngựa đấy? Cung Chiến cũng sợ hãi, anh ta biết tình hình đang rất nghiêm trọng.
Vân Giai Kỳ và Cung Bắc ngồi trên lưng ngựa, có thể bị hắt xuống bất kỳ lúc nào.
Bạc Tiêu Dương cũng không thể ngồi yên, việc cấp bách trước mắt là phải nhốt Eliza lại.
Cậu