Tống Hạo Hiên có hơi bất ngờ.
Lý Uyển Đồng không phải là mẹ nuôi của Vân Giai Kỳ à? Sao bà ta lại đi cùng với Vân Lập Tân?
Đợi đến khi hai người kia vào trong thang máy, cửa thang máy “tinh” một tiếng đóng lại thì bỗng nhiên Vân Giai Kỳ đi về phía thang máy.
Cô đứng trước cửa thang máy nhìn số tầng dừng trên thang máy.
Khu phòng trọ tầng hai mươi bốn.
Thuê phòng à? Trong đầu Vân Giai Kỳ lóe lên ba từ này, nháy mắt cô vô cùng kinh ngạc.
Từ bao giờ mà Lý Uyển Đồng lại dây dưa quan hệ với Vân Lập Tân rồi Vân Giai Kỳ ấn thang máy, thang máy đi xuống tầng một.
Cô vừa đi vào trong thang máy thì Tống Hạo Hiên lại kéo lấy tay cô hỏi: “Em muốn làm gì?”
“Đi xem tình hình”
“Đây là chuyện riêng của hai người bọn họ, em không cần quan tâm như vậy.
Không phải từ trước đến giờ em không để ý đến người nhà họ Vân ư? Em càng không cần phải quan tâm đến Lý Uyển Đồng”
“Em muốn xem xem rốt cuộc bọn họ đang làm trò gì” Vân Giai Kỳ nói: “Anh ra chỗ ngồi đợi em, cho em biết số ghế em sẽ qua đó ngay thôi”
“Không cần, anh đi cùng em”
Tống Hạo Hiên không nói hai lời liền đi vào trong thang máy với cô.
Thang máy rất nhanh đã lên đến tầng hai mươi tư.
Vân Giai Kỳ và Tống Hạo Hiên vừa ra khỏi thang máy liền loáng thoáng nghe được đoạn nói chuyện của Vân Lập Tân và Lý Uyển Đồng truyền đến