Bạc Tuấn Phong bỗng nhiên im lặng không nói.
Vân Giai Kỳ ngồi trên sô pha trong khu nghỉ ngơi nhìn bánh su kem trong túi.
Sau khi chỉnh lý lại cảm xúc cô mới nói với anh: “Anh ăn đi.”
“Anh không ăn” Anh không thích đồ ngọt.
Vân Giai Kỳ nhìn bánh su kem, nhất thời cũng không có khẩu “Anh ăn đi!” Vân Giai Kỳ nói: “Mua cũng mua rồi, đừng lãng phí”
Bạc Tuấn Phong: “..”
Cô cảm thấy được anh không lãng phí được tiền của mấy cái bánh này ư? Thấy anh không chịu động Vân Giai Kỳ nghĩ dứt khoát đút cho anh ăn.
Cô tự mình đút, không tin anh lại không ăn.
Vừa mới mở một chiếc bánh su kem ra đút đến bên miệng Bạc Tuấn Phong thì người đàn ông này lại nhìn chằm chằm miếng su kem không há miệng.
“Không ăn à? Sao lại thể hiện vẻ mặt ghét bỏ thế này? Tôi đút cho anh là bánh sự kem chứ không phải thuốc độc.
Yên tâm đi, tôi sẽ không hại anh đâu.
Ăn thử một miếng đi”
Bạc Tuấn Phong thấy cô hạ quyết tâm phải đút bánh su kem cho anh ăn lúc này anh mới hơi há miệng.
Vân Giai Kỳ trực tiếp đút luôn miếng bánh vào trong miệng anh.
Bơ sữa động vật thơm ngon tỉnh khiết kết hợp với vị hương cỏ ngọt ngào nồng đậm rất nhanh đã lan tỏa trong miệng anh.
Ngọt ngọt nhưng lại không ngấy chút nào.
Lông mày nhíu chặt của Bạc Tuấn Phong lúc này mới giãn ra một chút.
“Thế nào?” Vân Giai Kỳ thấy anh không lộ ra ánh mắt ghét bỏ nữa thì lại lấy một miếng bánh su kem tròn nói: “Ăn một cái nữa đi”
Bạc Tuấn Phong vừa định ngoan ngoãn há miệng ra thì tay cầm bánh đút cho anh của Vân Giai Kỳ lại chuyển hướng trực tiếp bỏ bánh vào trong miệng cô.
Người đàn ông trơ mắt nhìn cô cắn một miếng bánh, bơ sữa màu trắng chảy ra, nháy mắt đã tràn ra môi đỏ dính một ít lên khóe miệng nhìn vô cùng ngọt ngào mê người.
Cô thỏa mãn nhếch