Vân Ngọc Hân nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch.
Lâm Tĩnh Anh nghe xong thì hiểu ra Vân Ngọc Hân có ý định làm phẫu thuật ống nghiệm.
Bà ta xoa xoa ấn đường, nhìn Vân Ngọc Hân đang không cam lòng nói: “Một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có ư? Tôi sẽ rất chú ý, tôi sẽ cẩn thận từng li từng tí một khi mang thai…”
“Mang thai đè nặng lên tim.
Hơn nữa, chức năng tim của cô vốn yếu bẩm sinh, dù sau này cô được chăm sóc như thế nào thì cũng không đỡ.
Cho nên chúng tôi đề nghị cô vẫn nên nhờ người mang thai hộ”
Vân Ngọc Hân cắn chặt môi không nói gì.
Đẻ thuê… Như vậy lại khác.
Cái cô ta muốn là tự mình trải nghiệm cảm giác làm mẹ.
‘Vân Ngọc Hân đã từng chứng kiến lúc trước khi Vân Giai Kỳ mang thai, Bạc Tuấn Phong đã dịu dàng, yêu chiều mà che chở cô như thế nào.
Mặc dù lúc Vân Giai Kỳ mang thai, phản ứng mang thai đặc biệt ở ánh mắt.
Nhưng trong mắt Vân Ngọc Hân, cô đúng là người Bạc Tuấn Phong thương yêu nhất nên cô ta cũng muốn được trải nghiệm cảm giác hạnh phúc ấy dù phải mạo hiểm cả tính mạng.
Có người nói, khi một người đàn ông làm cha, tâm trạng của anh ta sẽ thay đổi rất nhiều.
Nhưng sau khi cô ta mang thai cốt nhục của anh, Bạc Tuấn Phong lại không hề thay đổi thái độ với cô ta.
Lâm Tĩnh Anh nói: “Ngọc Hân, con phải suy nghĩ cho kỹ, con đừng hành động theo cảm tính, sức khỏe quan trọng hơn”
Vân Ngọc Hân nói: “Mẹ à… Không giống nhau”
Hai bác sĩ đều thở dài: “Cô Vân Ngọc Hân, chúng tôi đều hiểu ý của cô.
Nhưng cô cứ xem báo cáo sức khỏe của mình đi, cô mang thai sẽ rất nguy hiểm, chúng tôi cũng nói với cô quyết định cuối cùng rồi.
Mong cô cân nhắc”
Nói rồi, hai bác sĩ đứng lên chào tạm biệt.
Sau khi hai bác sĩ kia đi rồi, Vân Ngọc Hân vẫn ngồi chỗ cũ chưa gượng dậy nổi.
Lâm Tĩnh Anh cũng có tâm sự nặng nề.
Bà ta vốn nên an ủi Vân Ngọc Hân, nhưng chuyện xảy ra đêm qua vẫn khiến bà ta nản lòng thoái chí, làm gì có tâm trạng đi an ủi Vân Ngọc Hân.
Vân Ngọc Hân cũng nhận ra sự bất thường của Lâm Tĩnh Anh, cô ta gạt chuyện của mình sang một bên và hỏi: