“À, tôi sẽ không nhận cha đẻ, và tôi cũng không nhận cả bà nữa”
Vân Giai Kỳ đột ngột nói một câu làm cho Lâm Tĩnh Anh thẹn quá thành giận.
Bà ta nói: “Cô còn không nhận cả tôi? Cô chui ra từ đá nứt à, tim cô làm bằng sắt sao? Ý chí sắt đá quá, đến mẹ ruột của mình còn không thèm nhận.
Cô sống tuyệt tình vậy sao?”
Nhất thời, Vân Giai Kỳ cười nhạt: “Rốt cuộc ai mới là người tuyệt tình? Từ nhỏ đến lớn, bà còn không dám đối xử tử tế với tôi.
Vì đón ý nói hùa với Vân Lập Tân mà bà từ chối nhận đứa con gái này, thế bà có mặt mũi gì mà đi hỏi tim tôi có làm bằng sắt hay không? Không phải tôi mới là người nên hỏi bà câu này sao? Tôi muốn hỏi bà, bà ý chí sắt đá lắm sao? Vì vinh hoa phú quý của mình, vì muốn ràng buộc một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa mà bà từ bỏ cả đứa con gái ruột của mình! Bà không có tư cách can thiệp vào quyết định của tôi”
sao? Nói cho cùng, chúng ta đều là người bị hại, thế cô cứ khởi binh vấn tội với người bị hại như tôi thì có ý nghĩa gì?”
“Xuống xe!” Vân Giai Kỳ đột nhiên mở khóa cửa xe.
Cô không thèm nhìn Lâm Tĩnh Anh, chỉ mệnh lệnh bà ta xuống xe.
Lâm Tĩnh Anh kinh ngạc trợn to hai mắt: “Cô dám đuổi tôi xuống xe!”
“Xuống xe!” Vân Giai Kỳ đột nhiên gào lên một tiếng.
Toàn thân Lâm Tĩnh Anh cứng ngắc như đá.
Bà ta nhìn Vân Giai Kỳ như nhìn một con quái vật, rồi cắn răng hỏi: “Vân Giai Kỳ, cô thật sự không muốn nhận người cha này à?”
“Tôi đã nói rồi, tôi không nhận nổi” Vân Giai Kỳ nói với giọng khàn đặc: “Xuống xe”
Lâm Tĩnh Anh nghe vậy, lúc này bà ta mới xuống xe.
Cửa xe vừa đóng, Vân Giai Kỳ đã nhanh chóng lái xe rời đi.
Trái tim của Lâm Tĩnh Anh hoàn toàn nguội lạnh.
Vân Giai Kỳ là sự ký thác cuối cùng của bà ta.
Nếu cô đồng ý nhận Cung Dận, nếu nhà họ Cung nhận cô con gái này, thì trong tương lai, nhà họ Cung có thể