Lâm Tĩnh Anh nói: “Đến giờ ông ta vẫn không cho phép tôi gặp gỡ trực tiếp với người đàn ông kia.
Kể cả lâm vào tình huống không thể tránh được thì Vân Lập Tân vẫn cấm tôi và Cung Dận tiếp xúc trực tiếp.
Sao Cung Dận lại xấu hổ? Cung Dận chưa bao giờ biết người phụ nữ có mối nhân duyên ngắn ngủi với mình vào cái đêm hai mươi mấy năm trước kia là tôi.
Hơn nữa, sau này tôi mới biết chuyện này, chỉ là tôi vẫn luôn coi như mình không biết gì mà thôi.
Vân Lập Tân cho rằng tôi ngu xuẩn, nhưng trên thực tế là tôi quá mức ngây thơ, tôi nghĩ mình cứ giả bộ không biết là có thể cho rằng chuyện này chưa từng xảy ral”
Lâm Tĩnh Anh vừa nhắc tới chuyện này, thì cảm giác sỉ nhục không gì sánh được trào lên.
Vân Giai Kỳ nói: “Không thể nào!”
Tại sao có thể là Cung Dận.
Nếu Cung Dận… Cung Dận là cha đẻ của cô, thì Cung Chiến chính là anh ruột cùng cha khác mẹ với cô à?
Trong lúc nhất thời, đầu óc Vân Giai Kỳ rối loạn.
Cô không thể tin được cô lại là con gái ruột của nhà họ Cung.
Lâm Tĩnh Anh nói: “Cô dám nhận không? Cung Dận chính là cha đẻ của cô, chỉ cần cô dám nhận thì tôi sẽ dẫn cô đến nhận cha”
Vân Giai Kỳ châm chọc nói: “Tôi nhận cha, nhưng cha sẽ nhận tôi sao?”
Giống như Lâm Tĩnh Anh nói, Cung Dận thậm chí còn không biết người phụ nữ mà trước đây Vân Lập Tân đưa lên giường của mình là Lâm Tĩnh Anh.
Cung Dận lại càng không biết Lâm Tĩnh Anh mang thai con của mình, còn sinh một đứa con gái cho mình.
Từ đầu đến cuối, Cung Dận không hề biết chuyện này, vậy bảo cô đi nhận cha kiểu gì.
Trong cái nhìn của nhà họ Cung, cô tùy ý đến nhà họ làm thân là muốn trèo cao lên nhà họ Cung.
Mà dù Cung Dận nhận cô thì Mộng Yến Mi?
Đó là dì của Bạc Tuấn Phong đấy.
Giả sử cô nhận Cung Dận, thì chẳng phải là cô cũng nhận cả Mộng Yến Mi sao.
Dù Cung Dận nhận cô, thì Mộng Yến Mi tuyệt đối sẽ không nhận cô.
Vân Giai Kỳ sửng sốt một lúc lâu, bông nhiên cô bật cười.
Cô cảm thấy chuyện này quá buồn cười, quá hoang đường.
Cha đẻ của cô lại là Cung Dận ư?
Lâm Tĩnh Anh